“Chuỗi hạt châu này sao vậy?” Rebertine nhìn bộ dạng trịnh trọng của Debby, suýt chút nữa tưởng mình vừa đem một túi kim cương đưa cho người ta —— đây vẫn là lần trước Rebertine kiểm tra gia sản của nhà mình thì phát hiện ra, nhìn qua thấy chẳng có gì quý giá, còn tưởng không phải là đồ vật đáng để tâm. Nếu thật như Debby nói thì có chút không ổn, không phải vì mình tiếc, mà là còn phải cân nhắc đến cảm xúc của người khác, giống như bỗng nhiên đưa cho một người bạn không quá thân một sợi dây chuyền Cartier, người ta sao dám nhận chứ.
Debby nhẹ nhàng chạm vào những hạt châu trong suốt ấy, giải thích: “Loại hạt châu này chỉ có ngọc trai màu đen mới có thể tạo ra, mà ngọc trai đen ở nơi chúng ta thì không có, chỉ khi đi bắt cá trong kỳ triều cá mới có thể gặp được, nhiều như vậy, chắc phải gom góp suốt một thời gian rất dài. Tôi cũng có một ít…” Nói đến đây, Debby không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng buồn, “Chắc đây là do ba ba anh bắt được đấy, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.”
Nghe Debby giải thích như vậy, Rebertine cũng sững sờ. Rebertine là đứa trẻ mồ côi, nhưng cũng đâu phải nhảy ra từ hòn đá, anh cũng có ba ba và daddy, nhưng họ đã hi sinh trong một đợt cá triều để bảo vệ tộc nhân. Đây cũng là lý do dù Rebertine suồng sã, bất cần nhưng vẫn được tộc trưởng bao dung hơn nhiều, không cha mẹ thì vốn dĩ đã nên được người ta để tâm hơn, huống chi còn là con của người đã chết vì bảo vệ tộc nhân, càng đáng để quan tâm.
Tiện thể Rebertine nhớ ra hình như thân nhân của Debby cũng mất trong đợt triều cá năm đó. Tóm lại, đó là một tai nạn, là một vết thương không thể diễn tả, không thể quên được với tất cả nhân ngư. Nghĩ đến đây, sắc mặt Rebertine cũng trở nên khó coi: “Tôi... tôi quên mất rồi…”
Debby nhìn thấy sắc mặt Rebertine thoáng khó coi, cũng nhớ ra chuyện mất trí nhớ của Rebertine, không muốn anh vì lời mình nói mà buồn phiền, liền cẩn thận cất chuỗi hạt châu lại đưa cho Rebertine, cười nói: “Không sao, giữ gìn cẩn thận là được rồi.” Nói xong lại làm bộ nghịch ngợm: “Thứ này quý giá quá, tôi cầm còn sợ làm rơi mất. Nhưng đồ anh làm nhìn thật thú vị, tôi có ít hòn đá mài hạt châu nhỏ, anh dạy tôi chơi được không?”
Rebertine nhìn thấy Debby cười với đôi mắt cong cong, cảm nhận rõ sự chân thành trong đó, liền nhận lấy túi nhỏ cũng mỉm cười: “Được thôi.”
Chơi thêm mấy ván cờ nhảy, Rebertine rốt cuộc hiểu thêm phần nào về cuộc sống của Debby. Sự nhiệt tình bùng nổ của Debby với cờ nhảy cho thấy cuộc sống của cậu ấy tẻ nhạt và cô đơn đến mức nào. Đến khi Rebertine xem giờ thấy không còn sớm, chuẩn bị rời đi, Debby vẫn còn lưu luyến, lần đầu tiên chủ động mời: “Nếu anh rảnh, lại đến tìm tôi chơi cờ nhảy nhé, được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play