Cuối Hạ, Tạ Tranh sắp phải đi công tác, đúng dịp bỏ lỡ giỗ của Tạ Tiến Đức.
Hắn tranh thủ ghé qua nghĩa trang trước một chuyến, dắt cậu bồng con.
Di ảnh của Tạ Tiến Đức trông vẫn lạnh lùng y như thật, mặt đơ không cảm xúc. Tạ Tranh đứng trước bia mộ ông một lúc, nhìn thấy mộ sạch bóng, đến cọng cỏ dại cũng không có. Không rõ là do hắn từng đóng tiền quản lý cao ngất trời có tác dụng thật, hay là do dì Mạnh với Gerry lâu lâu lại ghé qua thăm viếng.
Tạ Tích vẫn còn nhớ gia gia, đưa tay sờ lên di ảnh rồi dụi đầu vào cổ Tạ Tranh: “Ba ơi, con nhớ ông nội.”
Tạ Tranh dùng ngón trỏ lau nước mắt ròng ròng của thằng nhỏ.
Hắn với Tạ Tiến Đức ngày xưa nói chuyện chẳng bao giờ nhiều, mấy lời muốn truyền đạt đều phải nhờ Mạnh Hải Anh làm người trung gian. Giờ đứng trước mộ bia ông, hắn vẫn không biết nên nói cái quái gì.
Ngược lại, Lộ Lộc lại thao thao bất tuyệt. Cười tươi như hoa tự giới thiệu, còn chi tiết đến mức suýt chút nữa kể luôn cả màu sắc mình thích. Tạ Tranh đi ra châm điếu thuốc quay lại, Lộ Lộc còn chưa nói xong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play