Editor: Moonliz
Elaine là người cuối cùng đến ký túc xá. Ký túc xá của Hogwarts là phòng bốn người, ba người bạn cùng phòng của cô là Pansy Parkinson, Daphne Greengrass và Eudora Evans. Parkinson và Greengrass đều đến từ gia tộc thuần huyết, nhưng Evans thì không, Eudora là phù thuỷ lai duy nhất trong phòng, khiến cho bầu không khí trở nên hơi gượng gạo, đặc biệt là với Pansy, người gần như thể hiện rõ thái độ khinh miệt trên mặt.
Elaine không nói gì. Mặc dù cô cảm thấy không cần thiết phải hành xử như thế, nhưng ngay cả chính Eudora cũng đã ngầm chấp nhận mối quan hệ như vậy thì cô không muốn trở thành một người nhiệt tình lo chuyện bao đồng.
Cổ tay cô bỗng cảm thấy ngứa ngáy, từ trong tay áo rộng thùng thình, Yale chui ra, đôi mắt rắn màu vàng kim lấp lánh như cát chảy dưới ánh nắng chói chang, lập tức thu hút sự chú ý của ba người còn lại trong phòng.
“R-rắn!?” Eudora hét lên, lùi lại vài bước theo phản xạ rồi ngã nhào lên giường.
“Có con rắn nhỏ xíu mà cũng sợ à." Pansy châm chọc, nhưng sắc mặt cô ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Trực giác của cô ta mách bảo đừng đánh giá thấp con rắn đen đó chỉ vì kích thước của nó, khí lạnh ghê rợn mà nó tỏa ra tuyệt đối không phải là ảo giác.
Elaine thu hết phản ứng của họ vào mắt, cô tao nhã nâng cánh tay lên như một quý tộc, độ cao và góc độ hoàn hảo như thể đã luyện tập vô số lần. Con rắn đen từ từ bò lên theo cổ tay mảnh mai của thiếu nữ, lớp vảy bóng lưỡng phản chiếu ánh sáng xanh kỳ dị dưới đèn chùm trong phòng, nó xoay nửa vòng rồi cuối cùng dừng lại trên ngón trỏ của chủ nhân, lè lưỡi phì phì.
“Thú cưng của tớ, Yale.” Elaine mỉm cười ngọt ngào như mật ong, đối lập hoàn toàn với hình ảnh lúc này của cô. Con rắn đen thon dài giống như một món trang sức đắt tiền, tô điểm cho làn da trắng của cổ tay và mu bàn tay cô. Sự tương phản rõ nét giữa đen và trắng tạo nên một ấn tượng thị giác mạnh mẽ, khiến cô toát lên vẻ thần bí lạ thường.
Eudora run rẩy hỏi: “C-cái này… có được phép không?”
“Có gì mà không được? Cô ấy là Cavendish mà.” Người trả lời vẫn là Pansy, cười nhạt như thể Eudora thật là ngây thơ, nhưng đồng thời cô ta cũng cảm thấy Elaine đang cố tỏ ra khác biệt: “Cả rắn cũng mang theo làm thú cưng, cá tính thật đấy. Hy vọng nó biết điều, đừng gây hại đến bọn thuần huyết như tụi tớ.”
“Cha tớ đã lo xong thủ tục rồi. Nếu ai thấy không hài lòng, có thể viết thư cho Bộ Pháp thuật.” Elaine nhẹ nhàng nói, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.
Cô liếc nhìn Eudora, người này lập tức lắc đầu lia lịa ra hiệu không có ý kiến gì. Liếc nhìn Daphne, người này thì mang thái độ “không liên quan đến tôi”. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở Pansy: “Không có lệnh của tớ, Yale sẽ không tấn công ai cả. Hơn nữa tớ luôn mang theo thuốc giải. Nếu cậu thật sự không yên tâm, tớ khuyên cậu nên chuyển trường.”
Nói xong, cô nở một nụ cười ngây thơ vô hại. Pansy hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.
Elaine cảm nhận được, Pansy có một loại địch ý kỳ quái với cô. Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, cô hoàn toàn không biết mình đã đắc tội ở đâu. Thật kỳ lạ, chẳng phải phương châm của Slytherin là khôn ngoan lanh lợi, biết nhìn thời thế sao? Nhưng bạn cùng phòng của cô lại không thông minh như tưởng tượng. Gây sự với một người nhà Cavendish thì được gì chứ?
Elaine nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, nhưng cô cũng chẳng muốn hiểu làm gì. Một Pansy Parkinson thôi mà, suy nghĩ của cô ta có quan trọng không?
Elaine lật bàn tay lại, Yale lập tức hiểu được ý của chủ nhân, từ từ chui lại vào trong tay áo. Thân rắn lạnh như băng khiến cô cảm thấy như có làn hơi mát lạnh bạc hà lan tỏa trên da. Cô hơi cụp mắt xuống, khóe môi cong nhẹ, dáng vẻ ngoan ngoãn của sinh vật nguy hiểm này khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thông qua sự việc nhỏ này, Elaine đã phần nào hiểu được tính cách của ba người bạn cùng phòng, dù mỗi người một kiểu, nhưng không thú vị như cô từng tưởng tượng. Học sinh Slytherin làm cô hơi thất vọng, đặc biệt là những người thuần huyết này, hoàn toàn không giống với hình ảnh mà cô đã mường tượng trước khi rời nhà.
..............
…Nếu nói rằng bạn cùng phòng ở Slytherin chỉ khiến Elaine hơi thất vọng, thì vị trí địa lý của nhà Slytherin lại khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô hoàn toàn không thích ở dưới tầng hầm. So với môi trường ẩm thấp và tối tăm, cô thích những nơi sáng sủa hơn nhiều.
Và điều tệ hại không chỉ dừng lại ở đó, mỗi đêm cô đều nghe thấy tiếng sóng đập nhẹ vào cửa sổ từ đáy hồ. Thật sự quá tệ. Khi huynh trưởng của Slytherin phát biểu rằng “ở đây có thể ngủ rất ngon”, cô chỉ cảm thấy người đó bị suy nhược thần kinh, đến cả khi cô niệm bùa Câm lặng cũng không thể nào quên được thực tế là mình đang sống trong tầng hầm.
Điều khiến cô không thể hiểu nổi là… ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy một con bạch tuộc khổng lồ! Đây là địa ngục trần gian gì thế này?! Elaine sắp phát điên rồi. Mọi thứ quá trái ngược với thẩm mỹ của cô.
Nghe Padma Patti, người bạn mới quen kể rằng, phòng sinh hoạt chung của nhà họ có cửa sổ hình vòm duyên dáng, treo lụa màu xanh và đồng, học sinh Ravenclaw có thể nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh tuyệt đẹp, chứ không phải là mặt hồ u ám và những con bạch tuộc xấu xí.
Elaine ghen tị chết đi được. Tất cả là lỗi của Samuel, anh ấy chưa từng nói với cô rằng môi trường ở Slytherin lại kinh khủng như vậy. Nếu biết trước, chắc chắn cô đã tranh luận tay đôi với chiếc Nón Phân loại, nói gì cũng phải được phân vào Ravenclaw!
Chất lượng giấc ngủ tệ hại khiến Elaine phiền muộn vô cùng. Một sáng nọ sau khi khai giảng, trong lúc đầu óc vẫn còn lơ mơ, cô gần như “trôi” vào Đại sảnh đường, và tình cờ đụng mặt Samuel đang chuẩn bị rời đi. Anh ấy vừa ăn sáng xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy em gái mình.
“Chào buổi sáng, Elaine.” Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Samuel cứ tưởng cô bị ốm. “Em thấy không khỏe à?”
“Chào buổi sáng…” Elaine trả lời yếu ớt: “Chỉ là em lại mất ngủ thôi.”
Samuel hơi bất ngờ. “Học ở Hogwarts áp lực đến vậy sao?”
Sau khi tạm biệt Samuel, Elaine chậm rãi đi về phía bàn nhà Slytherin. Draco vẫn như mấy hôm trước, vẫy tay mời Elaine ngồi cạnh cậu.
“Chào buổi sáng, Draco.” Elaine uể oải kéo ghế ra và ngồi xuống, rồi ngáp dài một cái.
“Chào buổi sáng, Elaine.” Cậu thiếu gia nhà Malfoy đang ăn sáng, nhưng vẻ mặt của cô gái tóc vàng bên cạnh trông vô cùng tệ, ngay cả giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ thường ngày cũng biến mất, đến cậu cũng không thể làm ngơ.
Cậu cau mày hỏi: “Sao dạo này trông cậu ngày càng mệt mỏi vậy?”
Elaine đang lơ mơ, chậm chạp phết mứt việt quất lên bánh mì nướng. Mắt cô hoa lên, cái bánh mì dường như nhòe đi trước mắt, khiến cô phải lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo. Sau đó cô lẩm bẩm nói một câu nghe rất kỳ lạ: “Có lẽ là do con bạch tuộc khổng lồ ngày càng khỏe mạnh hơn chăng…”
“Vớ vẩn!” Người phản bác là Pansy ngồi bên cạnh Draco, cô ta dậy sớm hơn Elaine. “Nó chẳng lớn thêm chút nào cả, đó là do tâm lý của cậu thôi!”
Cuối cùng Draco cũng hiểu hai người họ đang nói về chuyện gì. Cậu đặt dao nĩa xuống, quay sang Elaine với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Cậu không thích môi trường ở ký túc xá à? Đừng quên là cậu phải sống ở đó suốt bảy năm đấy nhé!”
— Im đi. Tất nhiên là cô biết còn tới bảy năm nữa.
Elaine thầm càu nhàu trong lòng, nhưng bản năng khiến cô ngẩng cao đầu, thần thái cao ngạo như thể trời sinh đã có. Giọng nói của cô nhẹ nhàng vui vẻ, giống như người vừa than mất ngủ không phải là mình: “Tớ sẽ nhanh chóng thích nghi thôi, không cần thiếu gia cao quý nhà Malfoy phải lo lắng đâu.”
Vị thiếu gia Malfoy cảm thấy cô đang hơi… “mỉa mai nhẹ”.
Nói đi cũng phải nói lại, cô bạn mới của cậu hình như… hơi kỳ lạ. Mấy hôm trước còn nhỏ nhẹ đứng về phe cậu để chê bai Harry Potter, dịu dàng như một chú chim nhỏ thông minh. Nhưng hôm nay chỉ vì một chuyện nhỏ mà cô lại tỏ ra kiêu ngạo như một con thiên nga trắng.
Vài hôm trước, Pansy còn mách với cậu rằng Elaine cư xử quá đáng với cô ta trong ký túc xá, thậm chí còn khuyên cô ta nên nghỉ học đi cho rồi.
Cậu thiếu gia tóc bạch kim bĩu môi. Thành thật mà nói, cậu nửa tin nửa ngờ. Tính Pansy thích thổi phồng mọi chuyện đâu phải ngày một ngày hai, hơn nữa ấn tượng mà Elaine để lại không giống kiểu con gái có thể nói ra mấy lời như thế.
“Ăn nhanh lên đi, không thì lát nữa chỉ còn ghế ở hàng đầu thôi.” Draco không để tâm đến thái độ của Elaine, kiểu tiểu thư danh giá thế này thường rất phiền phức. Cậu nhắc nhở với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tiết đầu là môn Độc dược đấy.”
Môn Độc dược do Giáo sư Snape phụ trách, đồng thời ông ấy cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin. Dù ông ấy luôn hà khắc và cay nghiệt với nhà Gryffindor, nhưng ánh mắt lạnh lẽo và giọng nói rợn người của ông ấy khiến ngay cả học sinh Slytherin cũng phải e sợ, huống gì là việc ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp của ông ấh.
Vừa rồi, Draco đã ăn sáng xong. Pansy ngồi phía bên kia của cậu cũng đã ăn xong, cô ta sốt ruột giục Draco đứng dậy, rõ ràng cô ta cũng không muốn bị đẩy lên ngồi hàng đầu.
Nhưng Draco chẳng có ý định rời khỏi chỗ. Elaine hiểu ra ngay, nhưng vì đang không vui, cô cố tình hỏi một câu mà cô biết thừa câu trả lời: “Vậy cậu còn ngồi đây làm gì?”
“Cậu ngốc à? Đến vậy mà còn không nhìn ra!” Draco bị nghẹn lời trước câu hỏi thẳng thừng của Elaine, suýt nữa thì tức phát điên. Cậu trừng mắt nhìn cô: “Tất nhiên là đang đợi cậu rồi!”
Thế mà cô không những không cảm ơn, còn làm ra vẻ bất ngờ được sủng ái, rồi tiếp tục thong thả ăn sáng một cách vô cùng tự nhiên: “Ồ, vậy thì phiền cậu đợi thêm một lát nữa nhé.”
“…”
Draco trừng to mắt, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng cái dáng vẻ nhã nhặn của Elaine trong ngày đầu khai giảng chỉ là giả. Có vẻ như Pansy nói đúng, bộ dạng đáng ghét này mới là con người thật của cô!
Rốt cuộc nên chịu đựng ngồi đây chờ cô tiểu thư này, người đã từng để lại ấn tượng khá tốt với mình, hay là nên dứt khoát bỏ đi? Draco lưỡng lự một hồi trong lòng.
Ngay lúc cậu chuẩn bị quyết định nổi giận bỏ đi thì — Elaine cuối cùng cũng ăn xong. Cô tao nhã dùng khăn lau miệng, rồi nghiêng đầu cười với cậu, nụ cười ngọt ngào như mèo con vô hại: “Đi thôi, Draco. Cảm ơn cậu đã đợi tớ, tớ vui lắm.”
Đôi mắt xanh trong veo như suối của cô gái nhỏ lập tức dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng Draco. Cậu ngượng ngùng mím môi, cuối cùng hào phóng chấp nhận lời cảm ơn của Elaine, nhưng lại trả lời bằng chính câu cô nói khi nãy: “Thế cậu còn ngồi đây làm gì?”
Elaine âm thầm lườm một cái, đúng là đồ trẻ con và thù dai.
Cô gái tóc vàng nhạt nhanh chóng theo sau bước chân Draco, cố tình bước lên bên cạnh cậu, dùng đôi mắt xanh long lanh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, giọng nói chân thành: “Lúc nãy cậu có tức giận không?”
“Không.” Y như cô dự đoán, Draco trả lời rất dứt khoát, mặc dù đó là lời nói dối.
“Giọng cậu lúc nãy hung dữ lắm, tớ còn tưởng cậu giận rồi.” Elaine mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng sớm mai: “Chắc là do tớ nghĩ nhiều quá. Dù sao thì cậu sẽ không giận tớ đâu vì chúng ta là bạn tốt mà.”
“Ừm… Đ-đúng rồi!” Draco lắp bắp, gương mặt tái nhợt khẽ ửng đỏ, rồi cũng nhanh chóng gật đầu xác nhận: “Chúng ta là bạn tốt!”
Giờ thì cậu tin chắc rằng lúc nãy mình đã hiểu lầm cô. Một cô gái với đôi mắt trong trẻo đến vậy, sao có thể là người xấu được chứ?
Thực ra cái cô Elaine xấu xa đó đang cười tươi như hoa mà thu lại ánh nhìn. Khóe mắt cô nhìn lướt qua thấy khuôn mặt không vui của Pansy, nhưng vì e ngại cái họ Cavendish, Pansy đành phải nuốt sự bất mãn vào trong.
Cô gái tóc vàng nhạt cố nhịn cười, miễn cưỡng kìm nén khóe môi đang muốn cong lên.
Không còn cách nào khác, phản ứng của hai người này thực sự quá thú vị. Họ gần như viết hết suy nghĩ lên mặt, cô chỉ cần nói vài câu là có thể dắt họ đi vòng vòng theo ý mình.
Ai bảo Slytherin lại khiến cô thất vọng cơ chứ? Elaine buộc phải tìm chút niềm vui để xua tan tâm trạng khó chịu này.
.............
Trong tiết Độc dược, Giáo sư Snape lại một lần nữa trừ điểm của Gryffindor vì một lý do vô cùng kỳ quặc. Đó hoàn toàn là cố tình bắt bẻ vô lý, vậy mà đám học sinh Slytherin luôn đồng loạt bật cười ngay lập tức, ăn ý đến mức như thể đã được huấn luyện trước. Tuy vậy, Giáo sư Snape chưa từng trừ điểm học sinh nhà mình vì làm ồn trong lớp, ông ấy chỉ cảnh cáo bằng miệng.
Dù cảnh cáo bằng miệng cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng sự thiên vị trắng trợn của ông ấy thật sự quá rõ ràng.
Học sinh Gryffindor ngồi chéo phía trước cô, chỉ vì tay hơi run khi khuấy thuốc mà bị trừ 5 điểm, dù thật ra chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả của thuốc.
Nhìn lại Elaine, người đang khuấy thuốc một cách lười nhác, chẳng khác gì một đầu bếp tiệm bánh ở thế giới Muggle bị ép đi làm khi còn ngái ngủ, vậy mà giáo sư Snape lại vờ như không thấy, thậm chí còn vì việc cô cắt nguyên liệu quá hoàn hảo mà cộng thêm 5 điểm cho Slytherin.
Những ánh mắt bất bình của đám Gryffindor đều đổ dồn về phía cô. Elaine chép miệng đầy khó chịu, động tác khuấy thuốc của cô lại càng lười nhác hơn.
Cô nghe thấy ai đó đang nhỏ giọng phàn nàn: “Ron còn làm nghiêm túc hơn nhỏ đó cả trăm lần!”
— Ron à? Nghe quen quen…
Elaine lơ đãng nghĩ thầm.
“Harry Potter, không được nói chuyện riêng trong giờ học. Gryffindor trừ 5 điểm.” Ồ, thì ra là vị “Chúa Cứu Thế” lừng danh đang lên tiếng bênh vực bạn mình. Elaine bất lực lắc đầu, nhưng biểu cảm vui vẻ lộ rõ trên mặt cô hoàn toàn không phải là vì đồng cảm.
Ai bảo họ lại dùng ánh mắt oán giận nhìn cô chứ? Cô chỉ là một học sinh Slytherin vô tội, được cộng điểm vì cắt nguyên liệu quá đẹp, chỉ thế thôi mà.
Nhưng có vẻ Draco không nghĩ như vậy.
Cậu tưởng rằng cô đang cố ý “đá xéo” Gryffindor nên hào hứng khen ngợi: “Elaine, làm tốt lắm!”
Elaine chớp chớp mắt vẻ vô tội, giả vờ không hiểu cậu đang nói gì: “Cảm ơn lời khen nhé. Tớ cũng nghĩ là tớ học môn Độc dược khá tốt.”
Draco định giải thích cho rõ ý mình: “Không, ý tớ không phải vậy, tớ muốn nói là —”
“Ý cậu là môn Độc dược của tớ chưa đủ tốt?” Elaine nhanh chóng giành lại quyền chủ động trong cuộc trò chuyện.
Về mối quan hệ căng thẳng giữa Slytherin và Gryffindor, cô có cùng quan điểm với Samuel: Chỉ cần người khác không chọc vào cô trước, cô chẳng muốn bị cuốn vào mấy rắc rối đó. Thế nên cô lập tức cắt lời Draco, không cho cậu tiếp tục nói nữa.
Cô bĩu môi, cố tình làm ra vẻ buồn bã: “Tớ còn tưởng là tớ có năng khiếu nữa chứ…”
Draco lập tức nhận ra câu nói ban nãy nghe rất sai, hoảng hốt vội vàng đính chính: “Không phải! Cậu thật sự rất có năng khiếu! Tớ không có ý phủ nhận đâu!”
Elaine ngập ngừng hỏi lại: “Thật không?”
Draco đáp chắc nịch: “Thật!”
Ngay khi nhận được lời khẳng định, cô gái tóc vàng nhạt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, chiếc răng khểnh nhỏ xíu càng làm tăng thêm nét tinh nghịch đáng yêu. Draco sững sờ nhìn cô gái nhỏ cười rực rỡ như hoa. Mãi đến khi cô giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cậu, cậu mới hoàn hồn, đỏ mặt quay đi.
Elaine liếc thấy đôi tai đỏ bừng của cậu thiếu niên, khẽ bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cười tươi vui vẻ mà tập trung vào việc điều chế thuốc.