Editor: Moonliz

Lá thư nhập học từ Hogwarts do cú mèo mang đến đang bị Elaine Cavendish siết chặt trong tay, đôi mắt xanh dương của cô gần như muốn xuyên thủng bức thư bằng ánh nhìn căm tức. Cô mím chặt môi đầy không vui, vì chủ nhân của bức thư nhập học đó là Samuel Cavendish – người anh trai mà cô hết mực yêu quý.

“Thư nhập học à…” Cuối cùng Elaine cũng chấp nhận hiện thực, cô ủ rũ cúi đầu, rồi buồn bã nhét lá thư vào tay cậu bé tóc đen bên cạnh: “Em không muốn phải xa anh! Chúng ta không thể nhập học cùng nhau sao?”

“Chỉ hai năm nữa thôi, em cũng sẽ đến Hogwarts mà.” Cậu bé tóc đen đáp.

“Chỉ hai năm thôi á?” Elaine nâng cao giọng, trừng mắt ngạc nhiên nhìn anh trai: “Phải nói là tận hai năm mới đúng! Anh không thấy việc phải xa em hai năm là điều gì đó khó khăn và đau khổ sao?”

Samuel bị lời trách móc của em gái làm cho bối rối, suýt nữa không giữ nổi biểu cảm trên mặt: “Kỳ nghỉ anh vẫn sẽ về nhà mà.”

“Kỳ nghỉ thì được bao lâu chứ!” Elaine tức đến mức muốn ném luôn bức thư vào mặt Samuel – người nói chuyện nhẹ như không: "Thôi kệ.” Cô thở dài, đôi mắt màu xanh biển trở nên u ám: “Anh lớn rồi, không cần em nữa, em cũng phải học cách buông tay thôi. Nếu chim non cứ mãi được che chở dưới đôi cánh thì sẽ không bao giờ có thể bay lên bầu trời được.”

“…Elaine yêu quý, em là em gái của anh, không phải mẹ anh.”

Chuyện Samuel nhận được thư nhập học từ Hogwarts, Elaine chỉ giận dỗi thế thôi. Mặc dù từ lâu cô đã biết sẽ có ngày này, nhưng cô vẫn không nỡ xa anh trai mình. Trong gia tộc Cavendish, chỉ có Samuel là người duy nhất có thể thân thiết vui vẻ với cô như vậy. Một khi anh đi rồi, thậm chí cô không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ buồn tẻ thế nào.

Nhà Cavendish là một trong hai mươi tám gia tộc thuần huyết lâu đời và danh giá. Cha của Samuel và Elaine – Isaiah Cavendish là đương kim gia chủ, một người nghiêm khắc, ít nói, xuất thân từ nhà Ravenclaw. Mẹ họ thì đã qua đời không lâu sau khi Elaine chào đời.

Là con gái út trong nhà, Elaine luôn được cưng chiều và yêu thương hết mực.

Tâm trạng của Elaine vô cùng sa sút. Cô không dám tưởng tượng cuộc sống ở trang viên Cavendish chỉ còn lại cha và những gia tinh sẽ yên ắng và buồn chán đến mức nào. Cha cô hoặc bận bịu với việc vì lợi ích gia tộc mà thương lượng với các gia tộc khác hay Bộ Pháp thuật, hoặc là vùi đầu trong thư phòng xử lý đống giấy da khiến cô chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đầu. Còn đám gia tinh thì… ôi đừng nhắc tới. Chúng thực sự quá tẻ nhạt, cứ hét lên những âm thanh chói tai làm thủng cả tai cô. Cô chẳng hiểu vì sao bọn chúng lại tuân theo những giao ước đó một cách mù quáng mà không một lời oán trách.

Chỉ còn mấy bức tranh trong phòng họp là có thể trò chuyện với cô một chút?

— Merlin ơi, đây chẳng khác gì nhà tù cả!

Elaine chỉ mong sáng hôm sau tỉnh dậy đã là hai năm sau, đến ngày cô được nhập học, để có thể vui vẻ rời khỏi trang viên Cavendish nhàm chán này và ở bên Samuel.

Tối trước ngày Samuel rời đi, Elaine lén lút chạy vào phòng anh ấy.

Samuel đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì bỗng bị ai đó lật chăn một cách thô bạo khiến anh ấy giật mình. Thấy người đến là Elaine, anh ấy thở dài bất lực, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Một quý cô thì không nên lẻn vào phòng của người khác phái vào nửa đêm đâu.”

“Thôi đi, anh biết rõ mà, em chẳng thèm quan tâm mấy quy tắc rườm rà của cha đâu.” Elaine bĩu môi. Cô vốn chẳng thích những quy củ phiền phức trong gia tộc: “Hơn nữa, anh là anh trai em cơ mà.”

Samuel lười tranh luận với cô, anh ấy chậm rãi chui ra khỏi chăn: “Vậy thì, em gái dễ thương của anh, nửa đêm rồi em tìm anh có chuyện gì thế?"

“Đây là đêm cuối cùng anh còn ở nhà, tất nhiên em phải trân trọng rồi.” Elaine ngẩng cao cằm, ra vẻ như chuyện đó chẳng có gì đặc biệt: “Để em nghĩ xem, à đúng rồi, anh nghĩ mình sẽ được phân vào nhà nào?”

Hogwarts được chia thành bốn nhà: Gryffindor, Slytherin, Ravenclaw và Hufflepuff. Mỗi nhà đều có những đặc điểm riêng, ví dụ như những người thông minh, ham học thường sẽ vào nhà Ravenclaw – giống như cha của cô.

“Em đánh thức anh giữa đêm chỉ để nói chuyện nhàm chán thế này sao? Được rồi, anh sai rồi, đừng trừng anh.” Samuel nhún vai. Dù không hứng thú lắm với việc phân nhà, anh ấy vẫn chiều theo câu chuyện của em gái.

“Ravenclaw chăng? Nhà đó có vẻ hợp với anh nhất. Cha cũng nghĩ anh là một Ravenclaw, chắc chắn không thể là Hufflepuff được rồi. Thế còn em? Em nghĩ mình sẽ vào nhà nào?”

“Em còn phải đợi hai năm nữa mà!” Nhắc đến chuyện đó, Elaine lại xụ mặt xuống.

“Không sao, đoán thử thôi mà. Anh nghĩ… biết đâu em lại vào Gryffindor?”

“Không, chắc là không đâu.” Elaine không nghĩ mình có những phẩm chất của Gryffindor. “Ravenclaw cũng tốt, em thích nơi đó. Với lại, em hy vọng có thể học cùng nhà với anh.”

Sau đó, cô không nhớ mình đã nói chuyện với Samuel bao lâu, chỉ nhớ là càng về sau càng buồn ngủ, mí mắt cứ sụp xuống, rồi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Khi mở mắt ra thì trời đã sáng, cô đang nằm trong phòng mình – là Samuel đã bế cô về.

Elaine ngồi trên giường ngẩn người một lúc. Hôm nay cô sẽ cùng cha đưa Samuel đến ga King’s Cross. Hiếm hoi lắm cả ba người mới đi ra ngoài cùng nhau, vậy mà cô chẳng thấy vui tí nào.

Tại sao Hogwarts không cho học sinh đi – về hằng ngày nhỉ? Cô thầm than thở trong lòng.

Nhưng mà như vậy thì Samuel sẽ rất vất vả nhỉ… Rồi cô lại tự gạt bỏ ý nghĩ đó.

Ngày hôm sau, sau khi bịn rịn tiễn Samuel rời đi, Elaine nhận được thư của anh ấy.

—— Samuel đã vào Slytherin.

Elaine chết lặng. Sao lại là Slytherin? Mặc dù anh trai cô cũng có vài nét giống người nhà Slytherin, nhưng cô luôn nghĩ anh ấy là kiểu người điển hình của nhà Ravenclaw cơ mà!

Nhưng Slytherin cũng không tệ. Ở đó đề cao sự thuần huyết, rất nhiều người thừa kế của các gia tộc thuần huyết cũng ở nhà này. Đối với một người thừa kế của gia tộc Cavendish như Samuel, việc vào Slytherin chẳng có gì là bất ngờ.

Elaine thở dài. Mong là đến lúc cô nhập học cũng sẽ được phân vào Slytherin, dù cô cảm thấy có lẽ nơi đó không hợp với mình lắm.

Những ngày sau đó, Elaine buộc phải đối mặt với cuộc sống cô đơn. Mỗi ngày, ngoài việc đọc vài cuốn sách đơn giản dễ hiểu trong phòng sách, thì chỉ còn trò chuyện với mấy bức tranh, nghe họ kể lại chuyện của tổ tiên như những câu chuyện cổ tích.

Viết thư giữ liên lạc với Samuel chẳng phải là chuyện gì vui vẻ. Cuộc sống cô đơn buồn chán ở nhà chẳng thể so được với những điều thú vị ở Hogwarts. Dù có thể nhận ra Samuel không quá hứng thú với cuộc sống trong trường, nhưng Elaine vẫn có thể tưởng tượng ra rằng nó chắc chắn thú vị hơn ở nhà gấp vạn lần chỉ qua vài dòng chữ trên tấm da thuộc.

Tệ hơn là, Samuel thậm chí còn đề nghị cô có thể đến chơi với mấy người anh chị họ nữa — đúng là cố ý! Mối quan hệ giữa anh em họ với mấy người anh chị họ đó chẳng hề tốt chút nào.

Cha cô — Isaiah Cavendish cũng nhận ra gần đây Elaine chẳng còn hứng thú với chuyện gì cả. Người đàn ông nghiêm nghị này không biết nên làm gì để dỗ dành cô con gái út của mình. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng ông quyết định hỏi Elaine có thích loài vật nào không, để tặng cô một thú cưng.

Elaine suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn một con rắn.”

Isaiah sững người. Ông vốn nghĩ con gái sẽ muốn một con mèo xinh đẹp, thanh nhã, hoặc một con cú thông minh. Nhưng không ngờ cô bé lại đưa ra yêu cầu như thế này.

Sao lại là rắn chứ? Điều này hoàn toàn không giống sở thích của một cô bé tầm tuổi đó!

“Không được ạ?” Elaine cụp mắt xuống, trông có vẻ thất vọng khi thấy phản ứng của cha mình dường như không mấy tán thành. “Samuel được phân vào Slytherin.”

Câu nói này nghe có vẻ chẳng ăn nhập gì, nhưng nếu hiểu lý do thì rất dễ hiểu — Samuel vào nhà Rắn, nên cô bé cũng muốn có một con rắn.

Isaiah bất lực nhìn cô con gái nhỏ tóc vàng, mắt xanh, thầm nghĩ trong lòng: Nếu Samuel mà vào Gryffindor, chẳng lẽ con bé sẽ muốn nuôi… một con sư tử làm thú cưng à?

“Elaine, nuôi rắn có hơi nguy hiểm đấy. Con có thích loài vật nào khác không?”

“Vâng, vậy thì không nuôi rắn nữa.” Elaine bĩu môi, nhưng lại dứt khoát từ bỏ, không hề làm ầm ĩ hay nài nỉ bắt cha phải chiều theo mình. Sau đó, cô bé lại đề nghị một lựa chọn khác: “Vậy… nuôi rồng được không?”

“…”Trời ạ, rốt cuộc con bé Elaine nhà ông thích cái thể loại sinh vật kỳ quái gì thế này?

Isaiah nhìn Elaine với vẻ hơi đau đầu. Cô bé chín tuổi ngước nhìn ông bằng đôi mắt xanh lam như ngọc bích, lấp lánh ánh sáng long lanh. Trông cô bé chẳng có vẻ gì là đang nói chuyện kỳ lạ cả.
…Không, chắc chắn cô bé biết mình đang nói chuyện chẳng giống ai. Nhìn cái cách khóe miệng nó cong lên một cách đầy ẩn ý, nụ cười thoạt nhìn thì ngây thơ vô tội, nhưng lại không giấu được vẻ tinh quái.

Cuối cùng, Isaiah chỉ còn biết đáp lại: “Rắn cũng được… nuôi rắn vậy.”

Elaine lập tức cười tươi rạng rỡ, để lộ chiếc răng nanh nhỏ xinh: “Cảm ơn cha! Con muốn con rắn có mắt màu vàng kim!”

“Con yêu cầu nhiều quá đấy.” Isaiah thở dài.

..............

Khi kỳ nghỉ đến, Samuel trở về nhà và bị con rắn của Elaine dọa cho hết hồn. Phải biết rằng, trong thư gửi cho anh ấy, em gái anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện này!

“Elaine, em gái thân yêu của anh… sở thích của em thật sự rất khó lường.” Samuel kinh ngạc nhìn con rắn đen bóng có hoa văn vàng kim đang nằm vắt vẻo trên vai em gái mình. Đôi mắt vàng kim của nó lạnh lùng nhìn chằm chằm “người lạ mặt” trước mắt.

“Nhưng mà ngầu lắm đúng không?” Elaine cười rồi vươn tay ra, con rắn đen đáng sợ ấy lại ngoan ngoãn cọ cọ vào mu bàn tay cô như một con thú cưng hiền lành. “Là cha tặng em đấy, lúc nhận nó thì nó mới nở thôi, giờ đã lớn thế này rồi.”

Samuel nuốt nước bọt: “Nó có thể lớn đến mức nào?”

“Không rõ nữa… có lẽ đủ để lấp đầy tủ quần áo của em?”

“Ý em là… làm đầy tủ bằng da rắn sao?”

Elaine trừng mắt lườm anh một cái.

“Nó tên là gì vậy?”

“Yale.”

Chủ đề giữa hai anh em không còn xoay quanh Yale nữa. Samuel bắt đầu kể về chuyện ở Hogwarts, khi nhắc đến mối thù không biết bắt đầu từ bao giờ giữa hai nhà Slytherin và Gryffindor, giọng anh ấy trở nên không mấy dễ chịu.

“Tới giờ anh vẫn thấy chuyện giữa Slytherin và Gryffindor thật vô lý." Samuel nhíu mày than thở với em gái: "Bọn họ đúng là chán chết, luôn tìm mọi cách để gây sự với nhau, dù trước đó chẳng có thù oán gì.”

“Anh đã bị gây sự rồi à?” Elaine hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, vì anh là học sinh nhà Slytherin mà.” Samuel thở dài, giọng như mất hết tinh thần: "Anh chẳng hứng thú gì với mấy mối thù vớ vẩn đó, nhưng nếu có kẻ nhảy xổ vào mặt mình, thì không thể làm ngơ được. Cái mũ phân loại chết tiệt, nó đã phân vân giữa Slytherin và Ravenclaw suốt gần năm phút, cuối cùng lại quẳng anh vào Slytherin. Elaine, anh vẫn thấy Ravenclaw hợp với mình hơn, sao lại cứ phải là Slytherin chứ?”

“Em cũng thấy Ravenclaw hợp với anh hơn.” Elaine chống cằm, tò mò hỏi: “Vậy là anh không thích Slytherin à?”

“Không phải.” Samuel lập tức phủ nhận: "Chỉ đơn giản là anh ghét phiền phức thôi. Ngoài việc phải dây dưa với Gryffindor, mối quan hệ trong Slytherin xoay quanh lợi ích cũng rắc rối không kém.”

Điều đó đúng là không thể phủ nhận, cũng chẳng thể tránh khỏi — quan hệ xã giao giữa học sinh trong trường đã nâng tầm lên thành quan hệ giữa các gia tộc. Với danh tiếng lẫy lừng của nhà Cavendish, chắc chắn sẽ có không ít người muốn tiếp cận Samuel. Thế nên, không có gì lạ khi anh ấy thấy phiền. Từ trước đến nay, anh ấy vốn ghét mấy chuyện rườm rà.

“Nhưng rồi anh vẫn sẽ làm rất tốt mà, đúng không?”

“Đương nhiên, anh là người nhà Cavendish mà.”

“Vâng vâng vâng, thưa vị thiếu gia thừa kế tài giỏi của nhà Cavendish.”

“Nhưng mà —” Samuel bỗng nói chen vào: "Mấy tên Gryffindor định gây sự với anh lại bị anh dằn mặt, cảm giác cũng khá vui đấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play