Thời Hạc lại bước gần hơn, mỗi bước chân như giẫm lên lưỡi dao.
“Miên Miên…”
Nguyễn Tri Miên chưa từng nhắc tới — cậu bé Nguyễn Tri Miên cô độc ấy, đáng thương như thế, lặng lẽ như thế.
Tuổi còn quá nhỏ, vậy mà đã ngoan ngoãn biết nhẫn nhịn. Một mình ngồi bên lan can cầu suốt đêm, đó là cách duy nhất mà một đứa trẻ nghĩ ra — không làm phiền ai, không làm ai lo lắng.
“Con không muốn đau nữa…”
Nhưng cậu lại không dám…
Thiếu niên ngẩng đôi mắt hoe đỏ, để lộ nửa gương mặt tái nhợt, giọng nói càng lúc càng nhỏ, tay khẽ vuốt tấm ảnh gia đình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT