Nguyễn Gia Dung bỗng vươn tay ra, đôi mắt sắc bén khẽ cụp xuống, ánh nhìn nghiêm nghị như tan biến, chỉ còn lại dịu dàng. Bà nhẹ nhàng ôm Nguyễn Tri Miên vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu:
“Ngoan, đừng sợ.”
“Trước kia con thích Hàn Hòa An, ba mẹ nghĩ con vừa về nước, có bạn bè đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa cũng tốt. Dù sao còn có ba mẹ ở đây bảo vệ con.”
Nguyễn Tri Miên gần như không nhớ rõ cảm giác được mẹ ôm là như thế nào. Đôi mắt và sống mũi cậu bỗng cay xè, hai tay lơ lửng rồi rất chậm vòng ra sau, ôm chầm lấy bờ vai mẹ, vùi đầu vào vai Nguyễn Gia Dung.
“Mẹ, con đã lớn rồi. Con tự lo được mà.”
Nguyễn Gia Dung ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Miên, giọng dứt khoát:
“Nhà họ Hàn đã không cần thể diện, thì nhà mình cũng chẳng cần nể họ. Mẹ biết họ sẽ nói gì với con nào là Alpha cũng có lúc phạm sai lầm. Toàn lời vô nghĩa, đừng tin.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT