Chiếc ô mà Nhậm Dữ Chu đang cầm thực ra khá cũ kỹ, Lâm Bác lục tung cả phòng trực ban của hội học sinh, cũng chỉ tìm được một cái này. Những chiếc khác đều được đem đi che nắng cho ban lãnh đạo trường cả rồi. Chiếc ô này cán đã mòn trắng, vẻ ngoài xấu xí, không ai thèm dùng đến nên mới bị bỏ lại.
Tuy hơi nhỏ, nhưng nếu hai người chịu đứng sát vào nhau một chút thì vẫn đủ che. Có điều, Nhậm Dữ Chu vẫn luôn cẩn trọng, sợ Trì Khê không thích mình đột ngột đến gần, nên suốt quá trình, cậu luôn nghiêng dù hẳn sang phía cô. Nửa bả vai bên phải của cậu hoàn toàn lộ ra dưới nắng, mà chính cậu cũng không để ý.
Buổi chiều mùa hè, khoảng hai, ba giờ, trời trong không gợn mây, tia nắng chói đến mức khiến người ta khó chịu. Mới mười mấy phút trôi qua, Nhậm Dữ Chu đã thấy cánh tay phải của mình như bị thiêu đốt. Nghĩ đến việc Trì Khê đã phải đứng dưới cái nắng như thiêu hơn hai mươi phút trước đó, cậu lại càng thấy hối lỗi.
Ánh mắt cậu khẽ lướt qua cánh tay cô, rồi khựng lại. Làn da trắng như tuyết của cô giờ đây đã ửng đỏ, có dấu hiệu bị cháy nắng.
“Cánh tay có khó chịu không?” Cậu lo lắng hỏi.
Trì Khê có làn da trắng lạnh trời sinh, trong đám bạn nữ lúc nào cũng là người trắng nhất, cũng là người nổi bật nhất. Nhậm Dữ Chu đương nhiên biết cô rất để ý đến vẻ ngoài, đặc biệt là nước da.
Nghe cậu hỏi, Trì Khê cúi đầu, thấy rõ làn da đã đỏ lên. Cô khẽ thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play