Dù có phản ứng chậm đến đâu, Trì Khê cũng nghe ra chút ẩn ý trong lời Nhậm Dữ Chu. Cô cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, thoáng chốc không biết phản ứng thế nào, sợ rằng bản thân nghĩ sai ý cậu:
“Sao tôi phải đi chứ?”
“Vì anh muốn gặp em.”
Suốt bữa cơm hôm đó, đồ ăn được bày biện phong phú, rõ ràng mẹ cô đã rất để tâm chuẩn bị để tiếp đãi khách. Nhưng Trì Khê lại không có lòng dạ nào thưởng thức. Cô ngồi đối diện Nhậm Dữ Chu, cầm đũa mà đầu óc cứ quanh quẩn câu nói “muốn gặp em” của Nhậm Dữ Chu, cứ như một cuộn dây rối bời.
May mà sự chú ý của ba mẹ đều dồn hết lên Nhậm Dữ Chu, liên tục đặt câu hỏi, bày tỏ sự tò mò với học sinh xuất sắc này. Nhờ thế, Trì Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ai nhận ra cô đang thất thần.
Cơm nước xong, nghe lời mẹ dặn, cô tiễn Nhậm Tự Chu ra cửa.
Ra khỏi cổng, rồi đi thêm đến đầu phố, hai người vẫn im lặng. Tới khi Nhậm Dữ Chu dừng lại, cậu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play