Sau vài ngày ở Xuyên Thành, Trì Khê cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được thế nào là "bận rộn" như lời bác sĩ Nhậm từng nói.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng, chỉ cần đến đây, hai người sẽ có thể quấn quýt không rời, không còn cảnh tương tư mỏi mòn nữa. Nào ngờ, ngoài thời gian sau 8 giờ tối, họ gần như chẳng có lúc nào rảnh rỗi để trò chuyện. Ngay cả ban ngày, cô thậm chí còn không thấy mặt anh.
Ban ngày, bác sĩ Nhậm phải đi làm. Còn cô thì gần như chỉ quanh quẩn trong khu ký túc xá dành cho cán bộ. Không phải vì lạ nước lạ cái, không quen biết ai, mà đơn giản vì cô quá mệt. Cơ thể đau nhức, chân tay rã rời, hoàn toàn chưa hồi phục sau những đêm được anh "chăm sóc đặc biệt".
Cô cũng rất tò mò, một người làm việc bận rộn cả ngày như anh, sao đến tối vẫn còn đủ sức trêu chọc cô tới mức ấy. Bình thường, bác sĩ Nhậm cư xử văn nhã điềm đạm là thế, vậy mà khi ở trên giường lại hoàn toàn mất hết vẻ nho nhã, sức lực vô tận, động tác càng khiến người ta phải thất thần.
Cô thật sự là đang “liều mình bồi quân tử”, vượt ngàn dặm đến để trao cả thể xác lẫn tâm hồn, mà sự tiêu hao cũng thật sự quá lớn. Vì thế mỗi sáng hôm sau, cô gần như không thể dậy nổi trước 10 giờ.
Dĩ nhiên cô không ra khỏi cửa cũng còn có lý do khác. Xuyên Thành ở phía Bắc, tháng Chạp trời lạnh buốt, gió rít không ngừng. Thời tiết thế này mà bước chân ra ngoài thì không khác gì hành xác.
Trì Khê luôn rất chú trọng việc chăm sóc da. Cô sợ nhan sắc bị tổn hại bởi gió lạnh, nên dứt khoát làm cá mặn, không bước ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ngồi chờ bác sĩ Nhậm mỗi ngày về "đút cơm".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play