Suốt quá trình diễn, Trì Khê không rơi một giọt nước mắt, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ u sầu. Cuối cùng, cô mệt mỏi gục xuống bàn, không rõ là còn đang nói chuyện với chiếc ly kia, hay chỉ đang độc thoại với chính mình.
“Chuyện duy nhất mình biết làm cũng không giỏi… Tồn tại như vậy, thì còn ý nghĩa gì?”
Lúc đó, Trình Họa đã rơi vào trạng thái trầm uất, ý nghĩ từ bỏ bản thân không chỉ thoáng qua một lần. Đây là một chi tiết ẩn giấu trong kịch bản, lần đọc đầu tiên Trì Khê còn chưa phát hiện, mãi đến khi được Thành Gia nhắc nhở, cô mới đánh dấu lại. Vì vậy đến khi thi, cô bổ sung câu thoại bên bờ tuyệt vọng này, khiến cảm xúc càng thêm chân thực.
Biểu diễn kết thúc, cô cúi người về phía khán phòng để cảm ơn. Hai giây yên lặng trôi qua, sau đó tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Đáng nói nhất, người đầu tiên vỗ tay lại chính là đạo diễn Lâm Hầu. Trì Khê không khỏi có chút bất ngờ, người này hiếm khi bộc lộ sự tán thưởng ra ngoài như thế.
Những người ngồi cạnh sau khi xem xong phần trình diễn của cô, sắc mặt dần trở nên vi diệu. Nữ chính chỉ có một, khi phải đối diện với đối thủ quá xuất sắc, không ai thực lòng chúc mừng. Có lẽ trong đám người này, chỉ có đạo diễn Lâm là thật tâm vỗ tay.
Cũng có vài tân binh bước vào vòng này nhờ quan hệ, tâm lý họ thoải mái hơn, vốn đã chuẩn bị tinh thần bị loại, lần này đến chẳng qua là để lấy kinh nghiệm. Nhìn thấy phần biểu diễn của Trì Khê, họ liền âm thầm ghi nhớ, nhận ra bi thương không nhất thiết phải khóc gào lên mới đủ sức chạm đến lòng người.
Trì Khê vốn giỏi giao tiếp, nên vui vẻ đồng ý lời mời kết bạn WeChat. Với cô, kết thêm bạn là mở thêm đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play