"Không."
Thù Thức Chu trả lời như vậy.
Hắn sẽ không rút kiếm với một người không có kiếm. Hơn nữa, hắn biết rất rõ, Mục Tình trước mắt toàn thân mang thương, không thích hợp vận dụng linh lực. Mà không thể dùng linh lực, thì nghĩa là yếu ớt đến không chịu nổi một đòn, dù kiếm thuật có giỏi, cũng không đỡ được một chiêu.
Nhưng đúng lúc ấy, cơn gió đêm vì Mục Tình mà bẻ một nhành đào làm kiếm, theo đó mang đến kiếm ý sắc bén đến không thể xem thường, hắn bỗng thấy câu trả lời của mình chẳng còn chắc chắn như trước nữa.
Hắn là kiếm tu.
Hắn cảm nhận được, người phát ra kiếm ý này —— rất mạnh.
Thù Thức Chu hỏi: “Đây là kiếm gì?”
“Muội tự nghĩ ra.” Mục Tình nắm lấy cành đào, đáp, “Còn chưa hoàn chỉnh, cho nên vẫn chưa đặt tên.”
Nàng khẽ nghiêng đầu cười với hắn, “Cảm thấy hứng thú không?”
Thù Thức Chu không đáp.
Mục Tình lại hỏi: “Đại sư huynh, huynh có mong chờ ngày bộ kiếm pháp này hoàn thành không?”
Nàng từng bước dẫn dụ: “Vì hoàn thành kiếm pháp, vì có thể thi triển nó đến mức tận cùng, muội cần một thanh kiếm xứng đáng, một thanh sẽ không gãy trong tay muội.”
Đêm khuya sau núi, tiếng ếch kêu và tiếng côn trùng vang lên hòa quyện, lúc cao lúc thấp. Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, mọi âm thanh ồn ào đều như biến mất khỏi tai Thù Thức Chu. Trong mắt, trong tai hắn, chỉ còn lại bóng dáng kiếm tu trước mặt — và lời của nàng.
Mặc áo dạ hành, không mang kiếm, nhìn qua chẳng giống kiếm tu là bao. Nhưng nàng lại cầm cành đào đưa ra lời mời:
“Đại sư huynh, chúng ta lập một kiếm ước đi.”
Mục Tình nói: “Chờ muội tìm được thanh kiếm của mình, hoàn thành bộ kiếm pháp này, tu vi cũng đuổi kịp huynh…”
“Chúng ta sẽ quyết một trận kiếm, tranh ngôi đệ nhất thiên hạ.”
Tiền đề có hơi nhiều, nhưng Thù Thức Chu lại chẳng có ý kiến gì, chỉ nghe thấy chính mình đáp:
“Được.”
Hắn nghiêng người, nhường đường cho Mục Tình.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, hắn khẽ nghĩ: Một kiếm tu như vậy, nếu không có được một thanh kiếm xứng đáng… thật sự đáng tiếc.
“Mục Tình, ta muốn ăn bánh cốm.”
“Mục Tình, ta muốn ăn bánh nhân long cần và đậu phộng.”
“Mục Tình…”
Mục Tình hơi bực hắn: “Trích Tinh, huynh là linh thể cộng sinh, chứ không phải quỷ đói chết đói đầu thai.”
“Nhưng ta muốn ăn mà.” Trích Tinh lơ lửng bên một quầy hàng, nhỏ giọng năn nỉ, “Cái bánh sữa kia trông ngon quá đi, mua cho ta một cái nhé?”
“…”
Mục Tình bèn lấy tiền ra, mua nửa cân bánh sữa cho hắn.
Nàng và Trích Tinh đã rời khỏi Sơn Hải Tiên Các được hai ngày, hiện giờ đang ở một thành nhỏ tên là Bình Thành, nằm gần rừng biển Đông Châu.
Đúng dịp phiên chợ, phố xá rất náo nhiệt. Mục Tình nghĩ, ngày mở cửa Thương Di Kiếm Trủng còn xa, đường về sau cũng nhiều gập ghềnh, nên quyết định nghỉ lại Bình Thành hai ngày rồi hãy đi tiếp.
Trích Tinh vừa ăn bánh vừa nói:
“Mục Tình, khó lắm mới đến Bình Thành, muội không đi thăm Cao gia một chút sao?”
“Cao gia nào?”
Mục Tình nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra.
Trích Tinh nhắc: “Chính là hôn ước từ khi còn bé của muội đó.”
Mục Tình: “…”
Nàng sinh ra ở Mục gia Đông Châu, tổ tiên có hiểu biết chút tiên thuật, lại từng hành thiện tích đức không ít. Nhờ vậy mà Mục gia nhiều đời được người kính trọng, là danh môn hàng đầu ở Đông Châu.
Theo lời Trích Tinh, Bình Thành Cao gia và Mục gia là thế giao, cũng là một trong những đại tộc danh tiếng Đông Châu. Cao gia có một thiếu niên đồng lứa, tuổi xấp xỉ với Mục Tình. Hai nhà giao hảo, bèn đính ước cho hai đứa từ bé.
Mục Tình lắc đầu:
“Đúng là từng có ước định. Nhưng lúc ta bảy tuổi, bị Tần Hoài dẫn vào tiên đạo, từ đó một lòng tìm đạo, mọi chuyện trần tục đều buông bỏ. Trần duyên tự đoạn, hôn ước tự hủy.”
“Nói đơn giản là —— ta bội ước.”
Nàng nói rất thản nhiên.
Trích Tinh nghe mà thầm nghĩ, đúng là kiểu chuyện tu tiên cắt đứt hồng trần quen thuộc.
Mục Tình đang đi, bỗng dừng bước.
Phía trước có chuyện gì đó khiến đám đông tụ lại, nhất thời nàng không chen qua được.
Trích Tinh bay qua xem thử rồi quay lại, mặt mày phấn khởi, như thể vừa nhìn thấy trò vui:
“Mục Tình, e là muội phải tới Cao gia một chuyến rồi.”
Mục Tình: “…”
Phía trước có dán bố cáo, đại ý là:
Cao Tư Văn, thiếu gia Cao gia, đang đọc sách thì bỗng ngất xỉu, mê man không tỉnh, nghi bị yêu tà ám thân. Cao gia ra bố cáo cầu cứu, mong có tu sĩ trừ tà cứu người. Thưởng hậu — ba ngàn lượng bạc.
Mục Tình thở dài, nghiêng người chen ra khỏi đám đông, bước về phía trước.
Cao quản sự vừa mới dán xong bố cáo còn chưa kịp đi ra, liền bị đám người xô lùi trở lại.
Hắn nhìn thấy người vừa xé bố cáo.
Là một nữ tu vận bạch y, thoạt trông còn rất trẻ, nhưng khí chất lại khiến người ta không dám khinh thường. Chỉ là vẻ mặt và nét ngây ngô vẫn còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến Cao quản sự cảm thấy quen mắt, hình như từng gặp ở đâu.
Nữ tu cầm tờ bố cáo, mặt mày tươi tỉnh, nhẹ nhàng nói với hắn:
“Tán tu Tần Thanh, thấy chuyện bất bình, xin rút kiếm tương trợ.”