Ký ức thức tỉnh khiến Mục Tình rơi vào trạng thái kỳ lạ. Cô nhắm mắt lại, má dính đầy máu, dưới tiếng sấm ầm ầm vẫn giữ nguyên tư thế bất động.

Trích Tinh gọi thế nào cô cũng không tỉnh.

Hắn muốn đi gọi người đến cứu Mục Tình, nhưng rồi lại nhớ ra mình vốn chỉ là một tồn tại cộng sinh không ai nhìn thấy hay chạm được.

Có một khoảng thời gian, Trích Tinh cảm thấy hắn và Mục Tình, từ khi cô sinh ra là đã gắn bó, mà mối liên kết ấy... giờ sắp đứt rồi.

...

“Mục Tình, Mục Tình ——”

Tiếng gọi của Trích Tinh vẫn quanh quẩn bên tai.

Mục Tình thần trí hoảng hốt.

Mãi cho đến khi âm thanh bên tai dần nhiều lên, trở nên hỗn loạn.

“Sư muội!”

“Mục sư muội ——!”

“Bị tâm ma lôi đánh à?”

“Nàng xưa nay chưa từng có dấu hiệu suy sụp, sao lại sinh tâm ma được?”

Mục Tình dần tỉnh táo lại.

Cảnh vật Thủy Liêm Động thiên trước mắt nàng hóa thành một lớp màn mờ, dưới thân cũng không còn là bệ đá lạnh lẽo mà là nệm giường ấm áp mềm mại.

Thiếu niên áo choàng lấp lánh đang nhảy nhót làm ầm ĩ để gọi nàng tỉnh dậy. Mấy vị đan tu và y tu từ Sơn Hải Tiên Các thì đang châm cứu, cắm kim vào cổ tay nàng.

Tầm mắt Mục Tình khẽ liếc xa hơn một chút.

Bên cột đá thô bên trong đại điện, có một thanh niên áo trắng đang dựa vào đó. Hắn tựa lưng lên trụ, ôm kiếm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mục Tình nhìn hắn, trong đầu chợt hiện lên một đoạn lời thoại hỗn loạn:

【Thiên Ngọc năm thứ 18, thủ đồ Vấn Kiếm Phong - Thù Thức Chu, nhân kiếm hợp nhất nhập ma, hóa thành kiếm quỷ, tàn sát cả tiên lẫn ma.】

Mục Tình: “……”

Người thanh niên áo trắng ôm kiếm kia, chính là đại sư huynh yêu kiếm đến mức ám ảnh – Thù Thức Chu.

Hắn là kiếm tu thuần túy, trời sinh kiếm cốt, yêu kiếm như mạng. Cả đời chỉ có một thanh kiếm, kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người mất. Vì vậy, hắn vốn rất coi thường nàng– người đã bẻ gãy mười sáu thanh kiếm (từng là mười lăm).

Hắn đã học hết toàn bộ kiếm pháp bí truyền của Tần Hoài, tu vi hiện giờ đã là Nguyên Anh hậu kỳ. Sau khi Tần Hoài phi thăng, hắn nghiễm nhiên trở thành tân phong chủ Vấn Kiếm Phong.

Đó cũng là điều vốn nên xảy ra.

Chỉ là ——

Nguyên tác 《Vấn Đỉnh Tiên Đồ》 không viết như vậy.

Trong truyện, Thù Thức Chu vì quá xuất sắc nên bị cả ma đạo lẫn tiên môn ganh ghét, bị hãm hại, cuối cùng rơi vào bước đường cùng, bị bức đến kiếm gãy, sinh tâm ma, suýt mất mạng, hóa thân thành kiếm quỷ, đồ sát cả hai giới tiên ma.

Hắn trở thành đại phản diện mạnh nhất toàn truyện.

Nam chính suýt chết mấy lần, nhờ ý chí bất khuất (và hào quang nhân vật chính) mới đánh bại được Thù Thức Chu, tiếp nhận toàn bộ tu vi của hắn, từ đó một bước lên tiên, trở thành thủ lĩnh Tu chân giới.

Mục Tình: “……”

Đm?

Thanh niên áo trắng dựa cột kia mở mắt, chạm mắt với nàng. Vẻ lạnh lùng và chán ghét hiện rõ trên mặt, như thể đang nói: “Nhìn gì mà nhìn?”

Mục Tình: Ta đang xem người ta... lên thớt thế nào thôi.

“Mục Tình Mục Tình Mục Tình ——!”

Trích Tinh phát hiện nàng đã tỉnh lại thì nhào đến, chắn hẳn tầm nhìn của nàng với Thù Thức Chu.

Mục Tình nghe Trích Tinh lải nhải, cuối cùng cũng nắm bắt được chuyện vừa rồi.

Vì ký ức thức tỉnh, cô sinh ra tâm ma, kéo theo tâm ma thiên lôi trong lúc tiến cảnh. Khi đó nàng đang mê man, chẳng hề có bất kỳ phòng bị nào, bị sét đánh trúng không chút nương tay.

Nếu không phải Thù Thức Chu kịp thời lao vào bí cảnh, mang nàng ra ngoài, e rằng cái mạng nhỏ này của nàng đã đi đời rồi.

“Thật không ngờ, người ngày thường nghiêm khắc với muội nhất, lại là người đầu tiên chạy tới cứu khi muội gặp nạn.”

Trích Tinh lắc đầu nhìn Thù Thức Chu, cảm thán.

Mục Tình thì thì thầm: “… Ta từng đánh cược thua huynh ấy ba vạn lượng hoàng kim, đến giờ vẫn còn thiếu giấy nợ chưa trả.”

Trích Tinh: “Ba vạn lượng?”

“Quả nhiên câu nói đó đúng — có tiền có thể sai khiến cả ma, đặc biệt là loại kiếm tu nghèo rớt mồng tơi này.”

Mục Tình: “……”

Làm ơn nói chuyện cho đàng hoàng đi, đừng có chửi cả họ nhà kiếm tu như thế.

Ít nhất thì... nàng rất có tiền.

Tâm ma thiên lôi mạnh hơn hẳn thiên lôi bình thường, Mục Tình tu chân mười ba năm, tiến cảnh ba lần, đây là lần đầu tiên bị sét đánh nằm một chỗ không dậy nổi.

“Kinh mạch chưa hồi phục, tuyệt đối không được vận dụng linh lực.”

Phong chủ Sơn Hải Tiên Các – Phong Thiên Lan tự mình đến châm cứu, dặn dò nàng kỹ càng. Biết rõ kiếm tu không đáng tin, hắn không trông mong Mục Tình sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương, càng không mong Thù Thức Chu sẽ nghiêm túc trông chừng nàng , thế là để lại đệ tử chủ phong ở Vấn Kiếm Phong để canh gác.

Không chỉ vậy.

Hắn còn ra lệnh cho Luyện Khí Phong: nếu thấy Mục Tình mò lên chọn kiếm, thì cản ngay từ cửa, tuyệt đối không cho đụng vào một thanh nào.

Mục Tình: “……”

Không cần làm tuyệt tình như vậy chứ?

Nàng cố gắng thuyết phục: “Tiểu sư thúc, dùng một chút linh lực cũng không sao. Sư phụ từng nói, phải vận dụng nhiều thì kinh mạch mới càng thêm rộng lớn.”

“Nếu ngươi không ngoan ngoãn…”

Phong Thiên Lan thu kim châm, hờ hững nói: “Ta sẽ phong toàn bộ kinh mạch ngươi luôn.”

“……”

Mục Tình lập tức im bặt.

Trong lòng nàng thầm lẩm bẩm:
Tiểu sư thúc, người là y tu đấy, sao lại hung dữ thế hả?

Thấy nàng cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, Phong Thiên Lan để lại toa thuốc cùng một nhóm đệ tử, rồi rời đi.

Phong Thiên Lan chưa từng nhận đệ tử thân truyền, nhóm đệ tử này là do chủ phong thống nhất quản lý, chuyên dạy dỗ đệ tử nội môn. Bọn họ mặc y phục lam nhạt trắng đơn, đứng cùng nhau nhìn như từng gợn sóng nước.

Họ không thân quen với Mục Tình, cộng thêm việc cô từng nhiều lần đánh nhau trọng thương đồng môn trong nội môn, ai nấy đều cho rằng nàng khó gần, không dám lại gần.

Chỉ có một nữ đệ tử bước tới.

Nàng ấy trạc tuổi với Mục Tình, dung mạo sắc sảo, vẻ đẹp rực rỡ không thể bỏ qua. Nàng khẽ mỉm cười, thần thái ung dung:

“Mục sư muội, ta tên Mộng Như Tích. Có gì cần, cứ gọi ta là được.”

Mục Tình không trả lời.

Nàng nằm nửa người trên giường, nghiêng mắt nhìn, không thân thiết cũng chẳng quá lạnh nhạt mà đánh giá Mộng Như Tích từ trên xuống dưới.

Một lúc lâu sau, nàng mới lẩm bẩm một câu: “Là ngươi à?”

Mộng Như Tích ngẩn ra, không biết Mục Tình nói gì, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cũng may, Mục Tình chẳng cần nàng trả lời.

Nàng phất tay đuổi người: “Đi đi, ai làm gì thì làm đi. Ta còn chưa què cụt gì, không cần mấy người trông chừng.”

Mấy người này vốn dĩ chẳng muốn ở lại lâu, nghe thế liền rút lui hết.

Ra khỏi Vấn Kiếm Phong, có đệ tử chủ phong hậm hực: “Thái độ gì vậy? Vênh váo thấy ghét, thân truyền đệ tử thì sao chứ?”

“Người ta là thân truyền đệ tử của Tần Hoài đấy.”

Thân truyền đệ tử có cao quý hay không, còn xem sư phụ là ai.

“Thì sao? Chúng ta là đệ tử nội môn của chủ phong, cũng có cơ hội thành thân truyền đệ tử của các chủ. Đúng không, Mộng sư tỷ?”

Người nọ quay sang hỏi, nhưng lại không nhận được hồi đáp.

“Mộng sư tỷ?”

Hắn nghi hoặc quay đầu lại.

Mộng Như Tích đang đứng trên bậc đá, ngoái đầu nhìn về phía đại điện Vấn Kiếm Phong. Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên cảm xúc phức tạp, lông mày nhíu chặt.

Lúc nãy ở Vấn Kiếm Phong.

Nàng có cảm giác như toàn thân mình bị nhìn thấu. Ánh mắt Mục Tình nhìn nàng, như một thanh kiếm xuyên qua mọi lớp ngụy trang, đâm trúng phần chân thật nhất bên trong.

Mộng Như Tích nghĩ:

Mục Tình không đơn giản.

Thiên tài trăm năm khó gặp của Tu chân giới, đệ tử đích truyền duy nhất của Tần Hoài, năm hai mươi tuổi đã đánh vào Nguyên Anh kỳ. Nếu để nàng ta trưởng thành, một trăm năm, hai trăm năm sau, sẽ là loại quái vật gì đây?

Nghĩ đến đây, Mộng Như Tích siết chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm:

Tuyệt đối không thể để Mục Tình trưởng thành. Nhất định phải tìm cách... bóp chết nàng ta từ trong trứng nước.

Mục Tình đúng là đã nhìn thấu Mộng Như Tích.

Chỉ là không phải kiểu thần kỳ gì cao siêu, đơn giản là — nàng cầm kịch bản thôi.

Mộng Như Tích chính là nữ chính nguyên tác 《Vấn Đỉnh Tiên Đồ》.

Xuất thân từ Ma Tông Tây Châu, là Thánh nữ Ma tộc. Vốn nên là người đứng đầu Ma tộc, nhưng vì Ma Quân Trọng Diễm còn sống, nên thân phận của nàng ta chỉ hữu danh vô thực.

Để giành lấy quyền lực thực sự trong Ma Tộc, được mọi người thừa nhận, Mộng Như Tích cần lập công.

Mục tiêu của nàng ta là: Sơn Hải Tiên Các — chính đạo đứng đầu trong Tu chân giới.

Nàng ta nghĩ cách che giấu khí tức Ma tộc, lẻn vào Tiên Các.

Sau đó, thuận lợi trở thành đệ tử nội môn chủ phong, rồi trở thành thân truyền đệ tử của Phong Thiên Lan, là người được chọn để kế nhiệm các chủ Sơn Hải Tiên Các.

Mục Tình: “……”

Hay lắm, vai ác nằm vùng đến mức leo lên cả chính đạo đầu lĩnh.

Chỉ tiếc.

Mộng Như Tích chẳng hề mặn mà với chức vị các chủ. Mục tiêu của nàng ta vẫn là ngồi lên ngôi vị Ma Quân.

Nàng ta đánh cắp cơ mật của Tiên Các, khiến Sơn Hải Tiên Các đại bại trong trận chiến giữa tiên – ma, chính đạo lụi bại.

Cũng từ đây, nam chính — người tự xưng là đại diện chính đạo — bắt đầu mối quan hệ yêu – hận dây dưa với Ma tộc Thánh nữ, diễn một màn “tương ái tương sát” khiến người đọc vỗ bàn khen: Đúng là phối hợp ăn ý!

Mục Tình: “……”

Khốn kiếp, đúng là một cặp chó má!

Hai tháng sau.

Mục Tình ngồi trên ghế, để Phong Thiên Lan bắt mạch. Trạng thái của nàngkhông tệ, vị y tu táo bạo kia hiếm khi không nhíu mày, thậm chí còn vẽ cho nàng một chiếc bánh:

“Dưỡng thêm một tháng nữa là sẽ phục hồi như cũ.”

Mục Tình gật đầu, hỏi: “Tiểu sư thúc tâm trạng hôm nay tốt thế? Có chuyện gì vui à?”

Đúng lúc này, Trích Tinh chạy về từ ngoài với tin tức nóng hổi:

“Mục Tình! Muội có biết không, các chủ sư thúc của muội cuối cùng cũng thu đồ đệ rồi đấy!? Còn là một mỹ nhân đó——”

“Ơ kìa, sắc mặt muội  làm sao vậy?”

“Không sao, thu đệ tử thôi mà.”

Phong Thiên Lan điềm nhiên như không, như thể đang nói “Mới ăn xong một bát mì, bên dưới còn có thêm quả trứng tráng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play