Dương Quảng nói xong liền quay người định đi, người phụ nữ trung niên kia "rầm" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin: "Dương tiên sinh! Tôi xin ngài! Tôi quỳ xuống xin ngài đây! Ngài hãy tha cho con trai tôi đi! Thằng bé còn nhỏ lắm! Xin ngài hãy tha cho nó một cơ hội sửa sai!"

Dương Quảng lần này thậm chí còn không thèm nói lời nào. Anh lạnh lùng sải bước, nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để ý tới người mẹ đang khóc than phía sau.

Dương Quảng rời khỏi khu chung cư và chạy bộ ở công viên bên cạnh. Khi anh quay lại sau vài vòng, người phụ nữ kia vẫn còn quỳ ở cổng. Nhìn thấy Dương Quảng, bà lại bật khóc nức nở: "Dương tiên sinh! Dương tiên sinh! Xin ngài hãy thương xót cho một người làm mẹ! Ngài cũng có con trai, lẽ nào ngài không thể đồng cảm được sao?"
Dương Quảng dường như bị chọc cười. Anh hiếm hoi dừng lại, đáp: "Tôi không thể đồng cảm, vì con trai tôi rất hiểu chuyện."
Người phụ nữ trung niên nghẹn lời, lại dập đầu van nài: "Dương tiên sinh, cầu xin ngài! Con trai tôi... nó biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi. Nếu ngài làm như vậy, thằng bé sẽ bị thôi học! Bị đuổi học thì sẽ bị ghi vào hồ sơ! Không có trường nào muốn nhận nó nữa đâu!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play