Giọng Cố Sâm Dã trầm thấp, ôn nhu, lại có sức hút lạ kỳ, cứ như đang dỗ dành trẻ con. Dung Mộc thô lỗ dùng tay áo lau nước mắt, nói: “Vì cái gì lại hát nhạc thiếu nhi? Anh khinh thường cháu sao?! Cháu đã nói cháu học lớp chín rồi mà!”
Cố Sâm Dã vỗ vỗ tóc cậu bé, nói: “Ngôi sao nhỏ rất hợp với cháu...”
Dung Mộc vẫn còn chìm trong hồi ức, khóe môi hé nở một nụ cười, nói: “Nam thần nói, bài hát này rất hợp với tớ, bởi vì những ngôi sao lấp lánh có thể chiếu sáng mọi u ám, khói mù trong cuộc đời, và dẫn lối cho tớ.”
Sau này, Dung Mộc “trốn gia đình”, đi nước ngoài du học, mắt không thấy tâm không phiền với những chuyện lộn xộn trong nhà, mãi cho đến gần đây mới trở về.
“Chờ tớ trở lại,” Dung Mộc cười chua xót: “Mới nghe nói nam thần bị ‘tạt nước bẩn’, đã bị bắt phải giải nghệ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT