Ngu Hề có chút buồn cười, cho dù trưởng thành sớm như Nhuyễn Nhuyễn, cũng chung quy chỉ là đứa bé ba tuổi rưỡi. Gọi nhũ danh có thể miễn cưỡng diễn, nhưng một khi bị gọi tên thật liền không biết ứng biến.
Lý lão sư rời đi sau, bầu không khí căng thẳng phía trước thật sự đã tốt hơn không ít. Lục Hoài đã biết nguyên do Noãn Noãn khóc, hàng chân mày nhíu chặt cũng thả lỏng lại.
Ngu Hề cũng không nhìn hắn, quay đầu xem Noãn Noãn vẫn đang rúc trong lòng ngực hắn.
“Nhuyễn Nhuyễn hôm nay có muốn cùng em và ba nhỏ về nhà không?”
Noãn Noãn biết hắn hỏi mình, trong lòng vẫn còn giận, liền rầm rì một tiếng, ôm chặt lấy tay ba lớn hơn vài phần, nhưng đôi tai nhỏ vẫn vểnh lên nghe ngóng động tĩnh bên kia.
“Ai, tiếc quá, vậy là chuyện ba chú heo con đêm qua chưa kể xong, ba nhỏ chỉ kể cho Noãn Noãn nghe thôi.”
“Heo con ư?”
Một cái đầu nhỏ nghiêng ra từ trước ngực Lục Hoài, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tò mò và hưng phấn.
“Đúng vậy, chuyện ba chú heo con đó.”
Ngu Hề thấy đôi mắt cậu bé quay tròn, trong lòng biết đã thu hút được.
“Ngày hôm qua ba nhỏ không phải đã kể cho con nghe đến đoạn chó sói xám đến rồi sao?”
“Heo con bị bắt rồi ư?"Noãn Noãn dường như đã quên mất mình còn đang giận ba nhỏ. Sau khi tỉnh dậy và ăn bữa khuya hôm qua, ba nhỏ đã kể cho cậu bé chuyện ba chú heo con, nhưng mới kể đến đoạn chó sói lớn đến, ba nhỏ lại nói mai sẽ kể tiếp. Mặc cho cậu bé làm nũng, bán manh thế nào cũng không được, khiến đêm qua trong mơ toàn là chó sói xám đuổi theo ba chú heo con, cũng không biết cuối cùng heo con có bị chó sói xám ăn thịt không?
“Không biết nha, muốn biết heo con thế nào, hôm nay phải cùng ba nhỏ về nhà mới được.”
“Ưm...”
Khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn nhăn lại một cục, viết rõ sự rối rắm trong lòng lên mặt. Cậu bé dường như vẫn còn ấm ức chuyện Ngu Hề mắng mình sáng nay, ôm lấy cổ Lục Hoài và dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ làm nũng.
“Ba lớn kể đi.”
“Ba lớn không biết chuyện ba chú heo con đâu.”
Ngu Hề ở một bên nói tiếp, lẳng lặng nhìn về phía Lục Hoài. Nếu hắn dám nói biết, nhất định sẽ bị mình cho vào sổ đen.
Lục Hoài đối diện với ánh mắt Ngu Hề, khẽ khựng lại, thậm chí chưa kịp suy nghĩ, đã mở miệng:
“Xin lỗi, ba lớn không biết chuyện ba chú heo con đâu.”
“A? Ba lớn thật ngốc!”
Noãn Noãn lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt, lại nghiêng đầu dùng đôi mắt nho nhỏ đánh giá Ngu Hề.
Đang vắt óc nghĩ cách dỗ Noãn Noãn, Ngu Hề bỗng cảm thấy ống tay áo bị kéo. Vừa cúi đầu xuống đã đối diện với đôi mắt nho khác trong lòng ngực – Nhuyễn Nhuyễn chỉ tay sang bên cạnh.“Kẹo bông gòn.”
Theo hướng ngón tay của bé con, Ngu Hề lúc này mới chú ý tới, bên cạnh có một bạn nhỏ đi ngang qua đang cầm một chiếc kẹo bông gòn hình chú chó nhỏ, lớn đến mức gần che kín cả khuôn mặt bé con đó.
Anh không khỏi sáng mắt lên, quả nhiên bé con nuôi bên cạnh nguyên chủ, vào thời khắc quan trọng vẫn hướng về mình. Thế là anh cố ý cất cao giọng, cười nói với Nhuyễn Nhuyễn:
“Noãn Noãn muốn ăn kẹo bông gòn không? Ba nhỏ có thể mời Noãn Noãn ăn kẹo bông gòn nha.”
“Muốn! Con muốn kẹo bông gòn hình chú chó!”
Đáp lại anh là một giọng nói non nớt khác. Tầm mắt của Noãn Noãn như bị kẹo bông gòn dính chặt, thậm chí quên cả việc giả dạng thân phận, mắt mong đợi nhìn chiếc kẹo bông gòn càng lúc càng xa, vô thức nuốt nước bọt.
Thấy vẻ tham ăn của bé con, Ngu Hề không nhịn được bật cười.
“Vậy ba nhỏ đưa tiền, các con cùng đi mua kẹo bông gòn nhé!”
“Dạ!”
Sự tủi thân trước đó dường như tan biến hết. Noãn Noãn cười cong đôi mắt, giòn tan đáp lời, như sợ Ngu Hề hối hận, vặn vẹo đôi chân ngắn ngủn muốn trèo xuống khỏi người Lục Hoài.
“Con muốn đi mua kẹo bông gòn, xuống đi ạ!”
Lục Hoài nửa quỳ xuống, đặt bé con xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
“Mỗi người chỉ được ăn một cái, không được nhiều quá đâu nhé.”
“Dạ!”
Thấy quầy kẹo bông gòn đang bị các bạn nhỏ vây kín mít, Noãn Noãn có chút sốt ruột, kéo tay Nhuyễn Nhuyễn vừa chạm đất là chạy ngay.
“Nhanh lên! Kẻo không còn!”
Ngu Hề nhìn vẻ sốt sắng của bé con, cười lắc đầu.
“Các con đừng vội, đi chậm thôi, đừng để Noãn Noãn lại ngã.”
“Sẽ không đâu!”
Nhuyễn Nhuyễn không mấy tự tin liếc Ngu Hề một cái, vành tai lại không dấu vết đỏ ửng.
Quầy kẹo bông gòn chỉ cách đó vài mét, Ngu Hề cũng không đi theo, anh nhìn theo hai cục bông nhỏ cao bằng nhau, tay trong tay tung tăng chạy về phía đó.
Lục Hoài định đuổi theo, nhưng bị Ngu Hề gọi lại.
“Cứ để các bé con tự đi mua đi, đôi khi người lớn buông tay sẽ tốt hơn.”
“Ngu Hề, cậu đang dạy tôi cách làm một người ba sao?”
Đồng tử Lục Hoài hơi co lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu. Người này... rốt cuộc đang có ý đồ gì.
“Có cần tôi nhắc nhở anh không, Nhuyễn Nhuyễn và Noãn Noãn đã ba tuổi rưỡi rồi, đây là lần đầu tiên anh ý thức được thân phận làm cha sao? Nếu trí nhớ của cậu không tốt lắm, tôi không ngại giúp cậu hồi tưởng lại, hai đứa nhỏ mới sinh ra hơn một tháng, cậu đã bỏ mặc chúng, cùng bạn bè đi Châu Âu chơi bời hơn nửa năm!”
“Tôi...”
Tuy chuyện không phải do mình làm, nhưng Ngu Hề biết cái nồi này mình phải gánh. Vốn định nói vài câu gì đó, nhưng Lục Hoài lại không có ý định cho anh cơ hội biện giải.
“Noãn Noãn một tuổi, cậu cứ nhất quyết tự mình tắm cho bé con, rồi bỏ quên bé con trong bồn tắm, suýt chút nữa làm bé con chết đuối.”
“Nhuyễn Nhuyễn một tuổi rưỡi, cậu cãi nhau với mẹ, rồi mang bé con bỏ nhà đi trong đêm bão tố, khiến bé con sốt cao đến viêm phổi phải nhập viện, còn dẫn phát bệnh tim tái phát.”
“Khi ly hôn, cậu sống chết đòi mang Nhuyễn Nhuyễn đi, người không biết nội tình còn tưởng anh yêu bé con nhiều lắm, kết quả thì sao? Chẳng qua đó là một quân bài tẩy anh giữ lại cho mình để uy hiếp Lục gia thôi!”
“Ngu Hề, cậu là người như thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng. Cậu có thể lừa được hai bé con, nhưng không lừa được tôi. Anh luôn là một kẻ ích kỷ, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Cậu đột nhiên đối xử tốt với chúng, chắc chắn là có mục đích riêng. Cho nên, hãy dẹp cái vẻ giả nhân giả nghĩa của cậu đi, lời của cậu, tôi sẽ không tin một nửa lời nào.”
Lục Hoài không chút nể nang kể tội của nguyên chủ, giọng điệu bình thản, như thể đã nhìn thấu bản chất của nguyên chủ, và đưa ra kết luận dứt khoát.
“Tôi thừa nhận, quá khứ tôi không phải là một người cha đủ tư cách, và cũng không hoàn thành trách nhiệm của mình.”
Ngu Hề cũng không tức giận, hào phóng nhận những tội lỗi của nguyên chủ. Anh dừng lại một chút, rồi chuyển đề tài.
“Lục Hoài, anh cảm thấy mình là một người cha đủ tư cách sao?”
“cậu nói cái gì?”
Lục Hoài có chút không thể tin vào tai mình, Ngu Hề... lại dám nghi ngờ anh ta ?
Anh tự nhận mình làm cha cũng coi như tận chức tận trách, đã cung cấp cho Noãn Noãn cuộc sống và cơ hội giáo dục tốt nhất, dù kết thúc công việc có muộn đến mấy nếu không có lịch diễn đêm anh cũng sẽ về nhà thăm bé con.
Mặc dù Nhuyễn Nhuyễn bị Ngu Hề ép buộc mang đi, nhưng anh cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định đưa bé con về Lục gia.
Anh định kỳ cho bác sĩ gia đình đến tận nhà kiểm tra sức khỏe cho bé con, và mỗi tháng đều chuyển cho Ngu Hề một khoản tiền lớn để đảm bảo Nhuyễn Nhuyễn không thiếu thốn.
“Anh có quan tâm đến việc họ muốn gì không?”
Ngu Hề như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lục Hoài, nhẹ giọng hỏi.
“Nếu anh chịu phối hợp diễn kịch với họ, chắc chắn anh cũng biết chuyện họ tráo đổi thân phận. Vậy anh có biết vì sao không?”
Môi mỏng Lục Hoài khẽ nhếch, nhưng cuối cùng không nói ra lời nào.
Từ khi đi học mẫu giáo, hai bé con luôn tráo đổi thân phận. Lúc đầu không để ý, nhưng số lần nhiều lên thì khó tránh khỏi bị lộ.
Anh biết Noãn Noãn vốn tính cách hoạt bát, tự nhiên không chịu nổi những chương trình giáo dục tinh hoa cường độ cao của mẹ.Anh ta cũng từng đề cập với bà ấy, nhưng bà ấy lại kiên quyết nói rằng đây là điều cơ bản của người thừa kế Lục gia trong tương lai. Ở hào môn, có thể tự do tiêu xài, nhưng không có quyền lựa chọn tự do.
Noãn Noãn không thể tập trung học, đơn giản là cùng Nhuyễn Nhuyễn tráo đổi để trốn học. Anh và mẹ cũng chọn cách nhắm mắt làm ngơ, dù sao thì đứa nào cũng là con của Lục gia, ai được bồi dưỡng cũng như nhau.
Nhưng hôm nay những lời của Ngu Hề lại khiến anh cứng họng.
“Anh cảm thấy mình là một người cha đủ tư cách sao? Anh có biết họ muốn gì không?”
Trong khoảnh khắc, Lục Hoài có chút mơ hồ. Khi anh ta còn chưa suy nghĩ ra câu trả lời, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người kia.
“Lục Hoài, Nhuyễn Nhuyễn là con tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để Ngu Thanh mang bé con lên chương trình tổng hợp đâu!”
“Ngu Thanh... hắn cũng là cậu của Nhuyễn Nhuyễn mà.”
Lục Hoài có chút phiền lòng không rõ. Khoảng thời gian trước, hắn bị trưởng bối hai bên thay phiên oanh tạc, thực sự không thể từ chối được nữa mới đồng ý. Vốn dĩ anh ta nghĩ Ngu Hề thờ ơ với con cái sẽ không để tâm, không ngờ lần này đối phương lại phản ứng như đối mặt với kẻ thù lớn.
Ngu Hề thấy vẻ bình thản của hắn, không khỏi nheo mắt lại.
“Chiều nay tôi sẽ đi ký hợp đồng với tổ sản xuất của 'Ba bé con và Gia đình Đáng Yêu'.”
“Ngu Hề, anh điên rồi ư? Mang Nhuyễn Nhuyễn tham gia chương trình lớn như vậy mà anh không nói cho tôi, lại còn tự ý quyết định trước sao?”
Khóe miệng Lục Hoài khẽ run rẩy. Dù qua kính râm, Ngu Hề cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, nhưng đáy lòng anh không hề sợ hãi, cười tủm tỉm nói.
“Ừm? Tôi rõ ràng có thông báo cho anh mà? Trước khi ký, tôi đã gửi bản điện tử hợp đồng vào hộp thư của anh. Đợi một tiếng anh cũng không trả lời, tôi coi như anh ngầm đồng ý. À, đúng rồi, không chỉ có Nhuyễn Nhuyễn, mà cả Noãn Noãn nữa.”
“Anh đừng quá đáng, Ngu Hề!”
Lục Hoài bị anh làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau lạnh lùng nói.
“Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Vương Bân hủy hợp đồng, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ chịu.”
“Lục Hoài, không phải chuyện tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Tôi bây giờ không phải trưng cầu ý kiến của anh, chỉ là thông báo cho anh một tiếng, tôi muốn cùng con tôi tham gia chương trình tổng hợp! Lên chương trình tổng hợp không phải vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của anh sao?”
Nụ cười trên mặt Ngu Hề tắt hẳn, giọng nói cũng đột nhiên lạnh đi vài phần.
“Anh...”
“Ô ô ô oa oa oa oa...”
Lục Hoài còn muốn nói gì nữa, đã bị một tràng tiếng khóc gào thét từ đằng xa cắt ngang.
Chưa kịp hoàn hồn, người trước mặt đã nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại cho anh ta một bóng lưng mờ ảo vì quá nhanh.!