(Lưu ý nếu có sai sót mong mọi người thông cảm )
“Các bạn nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé! Bạn phía trước nắm tay bạn phía sau, cùng cô giáo đi ra ngoài tìm gia đình nào.”
Cô giáo của nhà trẻ Đế Hào vỗ tay, mỉm cười ngọt ngào nói.
Nhuyễn Nhuyễn lớn lên xinh đẹp, tuổi nhỏ nhất cũng thấp nhất, cố ý được cô giáo sắp xếp ở vị trí đầu tiên của hàng.Bạn nhỏ phía sau muốn kéo tay bé, không ngờ bé lại giấu tay ra sau lưng. Bạn nhỏ bị từ chối tủi thân bặm môi muốn khóc.
Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày, kéo vạt áo cho bạn.
“Cho bạn nắm.”
Đứa bé con lập tức nín khóc mỉm cười.
“Noãn Noãn, ông quản gia đến đón bạn hả?”
“Ừm.”
Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ không muốn để ý đến bạn, nhưng lại nghĩ đến mình hiện tại là Noãn Noãn, liền khẽ đáp.
“Ba ba mụ mụ của bạn đâu?”
“Không có ở đây.”
“Thế thì…”
Bạn nhỏ còn muốn nói gì nữa, Nhuyễn Nhuyễn đã được cô giáo dẫn đi nhanh ra ngoài, đành phải nắm lấy vạt áo cậu bé mà chạy theo.
Cổng nhà trẻ, đứng đầy các bậc phụ huynh đến đón con. Khác với những nhà trẻ thông thường chật kín người, những vị phụ huynh ở đây đều tây trang giày da, bảnh bao lịch sự, ngay cả những người quản gia, bảo mẫu đến đón con cũng ăn mặc chỉnh tề, đứng chờ ngay ngắn ở hai bên cổng lớn. Mà trên các vị trí đỗ xe hai bên, toàn bộ là những chiếc siêu xe nối đuôi nhau.
“Bảo bối.”
“Bảo bảo, ở đây này.”
Những tiếng gọi dịu dàng, nhẹ nhàng liên tiếp vang lên. Đôi mắt to tròn như quả nho của Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp, giấu cảm xúc sâu dưới đáy mắt, ánh mắt tìm kiếm chiếc BMW màu đen của ông quản gia.
Cuối tuần này con phải ở cùng bà nội, cô giáo thư pháp muốn dạy chữ mới, cô giáo dương cầm muốn kiểm tra bài hát đã học tuần trước, giáo viên tiếng Anh nói sẽ mang đến một bạn học dạy tiếng Pháp.Đúng rồi, còn có cổ thơ từ, tuần này phải làm Noãn Noãn học thuộc một bài đơn giản mới được, nếu không sau khi trở về bé sẽ không thuộc bài, sẽ bị bác cả phát hiện.
“Noãn Noãn bảo bối!”
Một giọng nói lớn vang dội vang lên, khiến Nhuyễn Nhuyễn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình giật mình.Ngẩng mắt nhìn qua, liền thấy Ngu Hề với vẻ mặt tươi cười đứng phía sau đám đông, giơ cao cánh tay dùng sức vẫy. Hắn quay lưng về phía mặt trời, từ góc độ của Nhuyễn Nhuyễn nhìn qua, như là cả người hắn đều được vầng sáng bao phủ, có chút chói mắt.
Hôm nay Ngu Hề đã sớm nhấp nhổm đứng chờ ở cổng nhà trẻ. Cuối cùng, anh cũng thấy cô giáo dẫn nhóm chim sẻ nhỏ, từng đứa bé nắm tay nhau đi ra cổng chính. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra Nhuyễn Nhuyễn.
Bởi vì, giữa một đám nhóc con líu lo như chim sẻ, thằng bé thực sự quá đỗi yên tĩnh.
Ngu Hề cố gắng chen qua đám đông, ngồi xổm xuống trước mặt Nhuyễn Nhuyễn.
“Bảo bảo, nhìn thấy ba nhỏ mà con không vui sao?”
Nhuyễn Nhuyễn không đáp lời, chỉ dùng đôi mắt to tròn đen láy, ngơ ngác nhìn hắn.
“Chào anh, xin hỏi ngài là ai ạ?”
Cô giáo nữ phụ trách trước đây chưa từng thấy Ngu Hề, cảnh giác hỏi.
Ngu Hề đứng dậy, xoa mái tóc đen mềm mại xù xù của đứa bé, cười nói.
“Chào cô giáo, tôi là ba nhỏ của bạn nhỏ Lục Lân. Trước đây công việc bận rộn, chưa từng đến đón cháu, về sau sẽ thường xuyên đến.”
Ba ba? Ba của Lục Lân không phải ảnh đế Lục Hoài sao?
Thần sắc cô giáo có chút kinh ngạc. Bên cạnh, một cô giáo nữ khác đang duy trì trật tự kéo ống tay áo cô ấy, đầy mặt tươi cười nói.
“Anh Ngu phải không ạ? Tôi ngày hôm qua có gặp anh rồi. Bạn nhỏ Lục Lân ở nhà trẻ rất ngoan ạ.”
Nụ cười trên mặt Ngu Hề cứng đờ, nghĩ đến vẻ mặt thảm hại của mình ngày hôm qua mà cười gượng.
“Đúng… là tôi. Noãn Noãn nhờ các cô giáo chiếu cố, Noãn Noãn chào tạm biệt các cô giáo đi.”
Nói xong lời này, Ngu Hề cũng không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc vẫn đang nhìn chằm chằm mình của cô giáo lúc trước, vội vàng dẫn Nhuyễn Nhuyễn chạy trối chết.
Ngu Hề không bắt taxi, kéo tay nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn đi về phía trước. Anh ấy nhận thấy lòng bàn tay nhỏ có dấu hiệu muốn thoát ra, Ngu Hề không dấu vết mà lại nắm chặt thêm vài phần.
Nhuyễn Nhuyễn là một đứa bé rất quật, tuy rằng sức lực của con không đủ để thoát khỏi bàn tay ba, nhưng dù khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, con vẫn không từ bỏ nỗ lực, cuối cùng đơn giản đứng yên tại chỗ không chịu đi tiếp nữa.
“Noãn Noãn, sao thế?”
Ngu Hề cố gắng nhịn cười, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, từ đầu đến cuối vẫn không buông tay.
Đồ nhóc con, ba còn không trị được con sao?
Nhuyễn Nhuyễn lại rụt rụt bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng vẫn không nhúc nhích được chút nào. Mãi mới nghẹn ra được hai chữ từ trong miệng.
“Không nắm.”
Tiểu thuyết có nhắc đến, vì từ nhỏ đi theo Ngu Hề, Ngu Hề hoặc là thờ ơ với cậu bé, hoặc là không đánh thì mắng, chưa bao giờ bồi dưỡng tình phụ tử với cậu. Tuy rằng cậu bé hiện giờ mới ba tuổi rưỡi, nhưng trừ song sinh đệ đệ ra, con không quen với bất kỳ ai có tiếp xúc thân mật.
“Noãn Noãn, con không thích ba sao?”
Ngu Hề dùng hai tay che mặt, giả vờ bi thương ngồi xổm xuống đất giả khóc.
“Trước kia con không phải thích nhất ba ôm ôm hôn hôn sao?!”
một tiếng.
Hôm nay liền phải cùng đại ba về nhà, không bao giờ đếm xỉa tới ba nhỏ!
“Lý lão sư!”
Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm này.
Nữ cô giáo vừa đưa một bạn nhỏ ra ngoài theo tiếng đi tới, nhìn xem Noãn Noãn mặc đồng phục nhà trẻ Cá Voi Xanh, lại nhìn xem bên kia Nhuyễn Nhuyễn, có chút mơ hồ, cười vỗ vỗ đầu Noãn Noãn.
“Bạn nhỏ Lục Kỳ, hôm nay hai ba và em trai cùng nhau tới đón con à, thật hạnh phúc, về nhà sau đừng khóc nữa nhé.”
Khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Bên cạnh, Lục Hoài nhíu chặt mày hơn, vừa rồi liền chú ý tới đôi mắt Noãn Noãn đích xác có chút sưng đỏ.
“Lý lão sư, Lục Kỳ hôm nay khóc thật sự lợi hại sao?”
Lục Kỳ đã học ở nhà trẻ Cá Voi Xanh một năm, Lý lão sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai ba đồng thời tới đón cậu bé. Bất quá chuyện của Lục Hoài và Ngu Hề sớm đã truyền lưu trên mạng rồi, cho nên cô cũng không có bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chuyện này anh Ngu biết mà. Lục Kỳ không nghiêm túc ăn bữa sáng, anh Ngu dặn dò tôi trước bữa trưa không cần cho cậu bé ăn vặt. Vào nhà trẻ không bao lâu, cậu bé liền ồn ào đói bụng, nếu không có đồ ăn vặt liền bắt đầu khóc.
Sau này thấy cậu bé khóc dữ dội quá, tôi mới đem chiếc bánh mì nhỏ anh Ngu để lại cho cậu bé. Giữa trưa ăn cơm Lục Kỳ tiểu bằng hữu rất ngoan, ăn sạch sẽ đồ ăn trong đĩa.”
Nghe xong Lý lão sư giải thích, Lục Hoài có chút cứng họng.
Nàng cho rằng Lục Kỳ, kỳ thật là Lục Lân, mà tật xấu kén ăn của Lục Lân ở Lục gia cũng không tính là bí mật gì. Mình hàng năm không ở nhà, tuy rằng trong vấn đề giáo dục, Lục gia cũng không hàm hồ, nhưng trong thói quen sinh hoạt, cả nhà trên dưới lại chiều hư Lục Lân.
Nhưng Ngu Hề… không phải luôn luôn đều mắt nhắm mắt mở không quan tâm sao? Vì cái gì đột nhiên bắt đầu giúp Noãn Noãn sửa chữa?
“Lý lão sư vất vả rồi, Lục Kỳ chào tạm biệt cô giáo đi.”
“Cô giáo cúi chào.”
“Tạm biệt!”
Tiếng của Lục Kỳ thật và giả đồng thời vang lên, làm Lý lão sư kinh ngạc đến hơi sửng sốt, rồi sau đó phản ứng lại, lại bị làm cho tim đập nhanh, không hổ là song sinh a, còn có tâm linh cảm ứng!!