Phó Dung Dự cất bước đến, tiện tay nhặt sách vở dành cho người mù đang để lộn xộn trên thảm trải sàn màu xám tro lên rồi bỏ xuống ghế sofa, bấy giờ mới đưa mắt nhìn người vừa cười gọi anh – Phó Dung Hồi.
“Đêm khuya đừng đọc sách tốn sức, ngủ sớm đi.”
Phó Dung Hồi không nhìn thấy Phó Dung Dự, chỉ có thể nghe thấy tiếng, đôi mắt như hai viên hổ phách quay về phía anh: “Đối với một người mù mà nói, ban ngày hay ban đêm không khác gì nhau cả. Anh…anh uống rượu à?”
Cậu nói xong bèn giơ cánh tay gầy gò mảnh khảnh ra lần mò.
Toàn thân Phó Dung Dự dính đầy mùi thuốc lá và mùi rượu ở câu lạc bộ Đàn Cung, anh không đến quá gần cậu, chỉ để cậu chạm vào cổ áo sơ mi lạnh băng, sau đó đứng dậy ngồi vào chiếc ghế sofa bên cạnh.
Phó Dung Hồi nghĩ đến việc tối nay anh đi xã giao, chau mày không vui.
Phó Dung Dự không thể uống rượu, uống vào là dị ứng ngay.
Thể chất này giống như đôi con ngươi màu hổ phách kia, là di truyền của gia tộc.
Ngày nay, người trong thành phố Tứ đều biết nhà họ Phó là nhà giàu mới nổi. Nhưng rất ít người biết rằng, mười mấy năm trước, ở thành phố Tứ, nhà họ Phó cũng thuộc dạng hào môn quý tộc hàng đầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play