Tạ Âm Lâu thấy với giá trị con người anh thì cũng chẳng phải là người thiếu cà vạt, nói như vậy thật chẳng có chút thuyết phục nào.
Bàn tay thon thả bưng ly trà sứ màu trắng, trà đã không còn nóng, vòng ngọc ở giữa cổ tay vang tiếng lên rõ ràng, đưa lên môi nhấp một ngụm trước, đang định nghĩ xem nên trả lễ cho anh như thế nào…
Dư Oanh gửi tin nhắn đến trước: [Tớ đói sắp chết rồi, xin tiểu tiên nữ phổ độ chúng sinh hãy giúp tớ đem một phần bún thịt lá sen đặc sản của khu thắng cảnh về nhé, yêu cậu.]
Tạ Âm Lâu trả lời cô ấy trước, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phó Dung Dự đến để đòi nợ, tiếp tục nói tiếp lời lúc nãy: “Tôi vẫn chưa kịp thêu cà vạt, Tổng giám đốc Phó rất gấp sao?”
Phó Dung Dự thấy cô cúi đầu trả lời tin nhắn của người khác cũng không hối thúc, đôi môi mỏng khẽ phát ra một tiếng ừ nhỏ, xem như là đáp lại cô.
“Trên đường này có không ít hàng thủ công…” Gương mặt nghiêng cực đẹp của Tạ Âm Lâu quay ra ngoài cửa sổ nhìn một lúc lâu, cảnh đêm rất đẹp, lồng đèn đỏ trải dọc theo con sông đã thắp lên khung cảnh đường phố sôi động tường trắng ngói xanh, rồi cô quay đầu lại, lần này còn mang theo nụ cười thành khẩn: “Tổng giám đốc Phó muốn cái gì? Tôi đều có thể mua cho anh.”
Mua cái gì cũng được, xem như là tốn kém một lần, trả lễ cho anh.
Mà hàng thủ công dù có đắt đến thế nào thì cũng chỉ cần một tờ tiền là giải quyết được, đặt trước mặt Phó Dung Dự, người có giá trị cao đến lên trời, quả thật là có hơi qua loa, thế mà đáy mắt anh lại bớt đi chút lạnh nhạt, giống như vừa được lấy lòng, khoé môi cong lên: “Ừm, có thể đi dạo xem.”
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài mỏng manh, trên khuỷu tay vắt áo khoác tây trang, cùng cô đi ra khỏi quán trà, cũng định đi qua cây cầu đá đó, đi ngang qua những con phố dài và hẻm ngắn với cửa hàng tranh và thư pháp cổ xưa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT