Ánh mắt của Hạ Thần trở nên bối rối, hắn vội dời đi ánh nhìn.
Chậu lan đó là quà sinh nhật chú hắn tặng, rất ít người biết. Hôm đó, chú còn giúp hắn ký một đơn hàng lớn cho công ty mới thành lập.
Giây phút này, hắn đột nhiên tin tưởng thân phận của cô.
Nếu là giả, làm sao cô biết được chuyện kín kẽ như thế?
“Mỗi ngày đều có người chuyên đo độ ẩm, nhiệt độ và tình trạng phát triển của nó.” Hắn đứng ở cửa, đột nhiên nhớ lại những lần trước, mỗi khi Vân Thư Ninh đến văn phòng đều vô thức nhìn chậu lan.
Trước đây, hắn tưởng cô thích loài hoa thanh nhã đó. Nhưng bây giờ nhìn lại, thứ cô thích... hình như là người đã tặng chậu hoa kia.
Nếu Vân Thư Ninh biết hắn nghĩ vậy, chắc chắn sẽ âm thầm mắng: nguyên chủ nhìn chằm chằm chậu hoa đó, chẳng qua vì nghe nói nó đáng giá cả triệu, ai mà không nhìn kỹ thêm vài lần?
“Vậy à.” Giọng cô nhẹ như gió thoảng, “Tôi còn tưởng… anh không thích nó.”
Thấy cô như chẳng còn bận tâm đến điều gì, Hạ Thần nhíu mày, không hỏi cô đã biết hắn vô tội chưa, mà khẽ đưa ra một đề nghị có sức lay động mạnh hơn: “Vân tiểu thư muốn... vào phòng ngủ của chú tôi xem thử không?”
“Có thể sao?” Cô ngẩng đầu, ánh mắt đã chết lặng bỗng sáng lên vài phần.
“Nếu là cô… chắc là được.” Hạ Thần lùi về sau hai bước, làm động tác mời.
Vân Thư Ninh đứng dậy, bước từng bước chậm rãi nhưng kiên định đến bên hắn: “Cảm ơn anh.”
“Đó là điều tôi nên làm.” Hắn nhắm mắt, giọng nói mang theo sự kính trọng trước nay chưa từng có.
Đến trước cửa phòng Hạ Nghiễn, hắn dừng lại, khẽ nói: “Chú tôi không thích người khác vào không gian riêng của mình.”
“Tôi sẽ chờ ở đây.”
Sau khi nghe tiếng cửa khép lại, vẻ điềm tĩnh vẫn duy trì trên mặt của Vân Thư Ninh lập tức sụp đổ.
Khi đang xem tài liệu lúc nãy, cô đã thấy dạ dày mình khó chịu, đi đoạn đường vừa rồi càng khiến tình trạng tệ hơn. Hai ngày nay cô ăn uống rất thiếu lành mạnh, bữa trưa chỉ húp một thìa canh, đến giờ dạ dày đã như bị xoắn lại.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn giờ: khoảng ba giờ chiều.
Bây giờ cô không thể ra ngoài, như vậy sẽ không hợp với nhân vật mình đang đóng. Một người đang yêu sâu đậm Hạ Nghiễn, khi bước vào căn phòng của anh, sẽ làm gì?
Dù có đau đến chết, cô cũng phải ở lại.
Chỉ trong chốc lát, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn. Cô loạng choạng bước tới bên giường, ngã xuống nằm.
…
Trong phòng bệnh VIP ngập mùi thuốc khử trùng, một người đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Vân Thư Ninh mở mắt, cau mày: “Đây là đâu?”
"Đây là bệnh viện." Hạ Thần đứng bên giường cô, trên mặt có vài phần trách móc. “Cô khó chịu sao không gọi tôi?”
Nếu hắn không phát hiện có điều bất thường, chẳng lẽ cô định ôm bụng đau mà chết gục trong phòng kia?
"Thân thể tôi hả?" Vân Thư Ninh nhanh chóng nhập vai, thản nhiên quay mặt đi: “Tôi thấy vẫn ổn.”
"Viêm dạ dày cấp tính." Hạ Thần nghiêm mặt, từng chữ rành rọt: “Cô biết nếu đến trễ thêm một chút sẽ ra sao không?”
"Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý." Giọng cô nhẹ như mây, như thể chẳng bận tâm lời hắn nói.
Hắn có cảm giác như một cú đấm giáng vào bông, bực bội trong lòng càng thêm nặng nề.
Vân Thư Ninh quay đầu, trông thấy gương mặt đầy ủ rũ của hắn, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Cô từ chối sự giúp đỡ của hắn, tự mình cố gắng ngồi dậy. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên gương mặt nghiêng của cô, vẻ mạnh mẽ và mong manh giao hòa một cách mâu thuẫn.
"Còn nữa." Cô nghiêng mặt, vầng sáng mờ hiện lên trên tóc trong nắng, “Xin lỗi.”
“Thời gian qua tôi đã làm nhiều điều sai trái, tôi rất xin lỗi.”
Hạ Thần mặc áo khoác sẫm màu, ngẩn ngơ nhìn cô gái ngồi trên chiếc giường trắng muốt. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như giữa hắn và cô là hai thế giới cách biệt.
"Không sao." Hắn siết chặt tay, chính hắn cũng không rõ bản thân đang muốn giữ lấy điều gì. “Những tài liệu kia, chỉ có rất ít người từng được xem. Cô nghi ngờ tôi, tôi hiểu.”
“Hạ Thần.”
Đây là lần đầu tiên Vân Thư Ninh nghiêm túc gọi tên hắn như vậy.
“Tôi đây.”
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Sau khi Hạ Nghiễn mất tích, anh có thật sự hy vọng anh ấy trở về không?”
"Tôi..." Hạ Thần há miệng, nhìn ánh mắt thấu suốt của cô, cuối cùng lại chẳng thể nói ra hai chữ "hy vọng".
Lúc chú mất tích, hắn đã lo lắng thật. Từ báo cảnh sát đến điều tra riêng, những việc có thể làm, hắn đều đã làm.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, người có khả năng thừa kế Hạ gia cao nhất là hắn, bắt đầu nhận được sự kính trọng và đãi ngộ chưa từng có. Trong công việc cũng thế, tuy chưa bao giờ hắn lợi dụng tài nguyên của gia tộc, nhưng các công ty khác đều nhường bước.
Hắn thật sự mong chú trở về sao?
Hắn chẳng thể tìm ra câu trả lời.
"Thôi, anh không cần nói." Vân Thư Ninh lắc đầu. “Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc, sau này...”
"Chúng ta coi như người xa lạ đi." Giọng cô dịu hiếm thấy. “Tôi hiểu anh, nhưng không thể tha thứ.”
Dứt lời, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để rút lui hợp lý với nhân vật mình đang đóng.
Với thân phận một nữ phụ, cô tuyệt đối không thể dây dưa với nam chính. Giờ là thời cơ tốt vài hôm nữa, cô sẽ mượn cớ đi du lịch giải sầu.
Đợi khi rời khỏi kinh thành, cô sẽ không cần phải sống như đang đi trên lưỡi dao mỗi ngày nữa.
Hạ Thần nhìn cô như đã buông bỏ tất cả, dửng dưng với mọi chuyện, bỗng nhớ đến những tư liệu về cô.
Từ nhỏ cô sống nhờ người khác, không có người thân, bạn bè thân thiết cũng chẳng nhiều. Sau khi rời công ty… lỡ như cô nghĩ quẩn thì sao?
"Chú tôi không thích người khác bước vào phòng riêng của mình." Hắn nhìn gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt kia, nhẹ giọng nói, “Vân tiểu thư có thể mỗi tuần đến giúp chú sắp xếp lại phòng ngủ một chút không?”
Đây là cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Vân Thư Ninh cúi đầu, trong lòng thầm mắng một tràng dài: Mình khó khăn lắm mới rút lui được, thế mà chỉ một câu của nam chính lại kéo mình trở lại.
Nhưng khi cô ngẩng đầu, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong lòng. Trong đôi mắt lạnh nhạt thấp thoáng chút mong chờ rất khó nhận ra: “Thật sự… có thể sao?”
"Tất nhiên rồi." Hạ Thần thấy ánh mắt ấy thì thở phào một hơi, vô thức thốt ra một cách xưng hô có phần đột ngột: “Dì nhỏ.”
Vân Thư Ninh sững người, khẽ ngước nhìn hắn, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên, như thể tuyết giá quanh cô trong thoáng chốc đã tan biến.
Vốn dĩ Hạ Thần còn đang băn khoăn, nhưng khi thấy nụ cười thoáng qua ấy, hắn chớp mắt, nuốt trôi lời xin lỗi đã chuẩn bị sẵn.
Như vậy cũng tốt.