Hạ Thần nhìn Vân Thư Ninh, mất một lúc mới tiêu hóa được hàm ý trong câu nói của cô.

Trước đó, hắn vẫn luôn giữ thái độ nghi ngờ với chuyện tình cảm giữa cô và chú mình. Không phải là không tin, mà là trong trí nhớ của hắn, con người ấy vốn không thể nào yêu thích một ai.

Một người lãnh đạm đến mức dường như chẳng để tâm đến ai, thực sự có thể yêu một người phụ nữ sao?

Vì cô ấy, liệu người đó có thể cẩn thận đến mức giấu giếm cả sở thích cá nhân, chỉ để cô được thoải mái hơn một chút?

Vân Thư Ninh thấy người đối diện chìm vào im lặng, nét mặt cũng dần trở nên tĩnh lặng, hay đúng hơn là... chết lặng.

“Tôi ăn xong rồi, cảm ơn đã tiếp đãi.” Cô đứng dậy, tiếng ghế ma sát với sàn vang lên đầy chói tai. “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”

Hạ Thần còn chưa kịp phản ứng thì đã có người giúp việc bước đến dẫn cô về phía nhà vệ sinh ở góc tầng một.

Hắn vô thức bước theo, đi được vài bước thì chợt nhận ra mình đang làm gì, liền dừng lại, hơi bối rối.

Hắn không phải kiểu người có hứng thú với chuyện riêng của người khác, chỉ là biểu cảm quá đỗi bình thản của cô khiến anh bất an bình thản đến mức khác thường.

Hắn nhìn cánh cửa phòng tắm không xa, chau mày rồi quay người định rời đi.

Thế nhưng vừa xoay lưng, hắn lại nghe thấy tiếng nôn khan mơ hồ truyền đến.

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đó, đứng bất động một hồi lâu rồi khẽ thở dài. Quay người lại, hắn dặn dò người giúp việc đang chờ bên ngoài:

“Lát nữa đưa Vân tiểu thư lên thư phòng trên lầu.”

Sau khi nôn xong, sắc mặt Vân Thư Ninh trắng bệch, cố gắng đứng thẳng người.

Cô vốn đã ghét cay ghét đắng mùi rau mùi, chỉ uống một ngụm canh đã khiến đầu lưỡi tê rần. Lại bị Hạ Thần bất ngờ dọa cho một trận, dạ dày càng thêm khó chịu.

Nhưng mà... chắc cô đã qua được cửa ải này rồi?

Rửa tay xong, cô chỉnh lại biểu cảm gương mặt, cả khí chất trên người cũng thay đổi, trở nên mong manh yếu ớt.

“Vân tiểu thư.” Người giúp việc vừa thấy cô bước ra, lập tức lễ phép mở miệng, “ Hạ tổng dặn tôi dẫn cô lên thư phòng.”

Biểu cảm Vân Thư Ninh không hề thay đổi, cô nghiêng đầu nhìn về phía người giúp việc, giọng nói nhẹ tênh, như khói sương: “Phiền chị rồi.”

Nghe giọng cô, người giúp việc cảm giác tai mình như vừa được thanh lọc, tự dưng nhớ đến một câu thơ: “Như văn tiên nhạc nhĩ tạm minh*.”

(*“Như thể nghe được âm nhạc của tiên giới, tai bỗng trở nên sáng suốt.”)

Chỉ tiếc, nếu giọng ấy không mang theo nỗi buồn thì càng hoàn hảo.

Vừa nghĩ, cô ấy vừa dẫn Vân Thư Ninh đến cửa thư phòng, lễ phép nói: “Đây là thư phòng, Vân tiểu thư mời vào.”

“Cảm ơn.” Vân Thư Ninh nhẹ giọng đáp, mắt nhìn cánh cửa khép hờ.

“Cô khách sáo rồi.” Người giúp việc đáp lại với nụ cười. Nếu không vì đạo đức nghề nghiệp, cô ấy thực sự muốn ghi âm lại giọng nói đó để nghe mỗi tối trước khi ngủ. Cô ấy hít sâu một hơi, vui vẻ nói, “Vậy tôi xin phép đi trước, nếu cần gì cô cứ bấm chuông gọi.”

Vừa quay người, cô liền nghe thấy một giọng nói chần chừ vang lên sau lưng:

“Chị làm ở đây lâu chưa?”

Quay đầu lại, người giúp việc thấy ánh mắt Vân Thư Ninh mang theo một tia hy vọng, liền lắc đầu thành thật: “Không, tôi mới làm được hai năm thôi.”

“Vậy à.” Vân Thư Ninh khẽ cười, nụ cười có chút tự giễu, “Tôi quên mất... anh ấy vốn không thích trong nhà có người lạ.”

“Chị cứ làm việc đi.”

Người giúp việc xoay người rời đi, ngơ ngác chẳng hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy.

Vân Thư Ninh quay mặt lại, ánh mắt chập chờn chuyển biến, từ ngập ngừng đến chống cự, cuối cùng hóa thành kiên định. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Mải chú ý đến thư phòng, cô không phát hiện phía sau cánh cửa nghiêng bên, Hạ Thần đang lặng lẽ đứng đó, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng cô.

Thư phòng này giống hệt phong cách tầng một, đơn điệu, lạnh lẽo, chỉ có hai màu đen trắng.

Bàn làm việc đen tuyền, kệ sách bằng gỗ cổ chạy dài một bên tường. Tất cả đều đơn giản đến lạnh lẽo, không chút hơi người.

Chỉ nhìn cách bài trí cũng đủ hiểu: chủ nhân nơi này là một người theo chủ nghĩa tối giản đến cực đoan.

Vân Thư Ninh lướt mắt một lượt, rồi ánh mắt dừng lại ở chồng tài liệu trên bàn chắc là thứ Hạ Thần bảo cô xem.

Cô cầm lấy từng tờ, cúi đầu đọc kỹ. Cô không chắc căn phòng này có bị gắn camera hay không, nên nhất cử nhất động đều thể hiện đúng nhân vật mình đang diễn.

Trang này qua trang khác, cô chăm chú đến mức khiến người ta tin tưởng tuyệt đối.

Hạ Nghiễn đó quả nhiên đúng như trong sách miêu tả: lạnh lùng, mạnh mẽ, sâu không lường được. Một khi đã muốn làm gì, nhất định sẽ làm cho bằng được. Và đặc biệt, cực kỳ thích sự đơn độc.

Quan trọng nhất là: anh ta luôn xóa sạch những lịch trình không liên quan đến công việc, không cho bất kỳ ai biết bản thân đang làm gì.

Tác giả thiết lập như vậy, chắc là để tiện mở đường cho tình tiết “mất tích” về sau. Không có lịch trình, không ai để ý, việc anh biến mất sẽ chẳng gây ra mấy cơn sóng.

Còn cô và anh ta chỉ là những nhân vật pháo hôi làm nền cho cặp chính mà thôi.

Nhưng cũng nhờ vậy, lời nói dối của cô mới có chỗ đứng.

Cô lật xem tài liệu chứng minh Hạ Thần vô tội với vẻ hờ hững. Dù sao cô cũng biết chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Phải cảm ơn những lần nam nữ chính ở đoàn phim đột ngột đòi đổi kịch bản, khiến cô luyện được năng lực học thuộc lời thoại trong vài phút ngắn ngủi. Ký ức của cô từ đó cũng ngày một tốt hơn.

Vừa lật tài liệu, cô vừa lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ hành trình của Hạ Nghiễn trước khi mất tích, để lỡ sau này có “bịa chuyện” cũng không đến nỗi bị lật tẩy.

Xem xong một lượt, cô đặt tài liệu xuống, ánh mắt trở nên trống rỗng, như một con rối mất hồn, ngây ngốc nhìn mặt bàn.

Không ngoài dự đoán, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.” Giọng cô nhẹ bẫng, như tan vào không khí. Nếu Hạ Thần không luôn chú ý đến động tĩnh trong thư phòng, e là đã không nghe được.

Cánh cửa không đóng hẳn, để hở một khe nhỏ. Hắn đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy người con gái đang ngồi trước bàn.

Bàn làm việc đen sẫm làm nổi bật đôi tay gần như trong suốt của cô. Vì cô cúi đầu, hắn không thấy được biểu cảm trên gương mặt, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi bi thương đang bao trùm lấy cô.

Cô ngồi đó, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào trong căn phòng trống rỗng này.

Hạ Thần đứng ở ngưỡng cửa, không biết nên mở lời ra sao.

“Chậu lan đó.” Vân Thư Ninh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nét u sầu, nhìn hắn hoặc có lẽ là xuyên qua hắn, nhìn về ai khác. “Đặt trong văn phòng... có vẻ không hợp lắm.”

Khi xem lại cốt truyện, cô đã đoán được lai lịch chậu lan kia. Đối diện với sự thăm dò, cô nên phản công thì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play