Nghe đến đây, Liên Kiều cũng thấy hơi kỳ lạ. Đang nói thì kiệu hoa dừng lại trước cửa một ngôi nhà. Nam nhân kia xoay người xuống ngựa, từ trong kiệu hoa đón con rối ra.
Con rối đưa một bàn tay trắng nõn đặt lên lòng bàn tay hắn, bàn tay ấy trắng mịn, ngón tay mềm mại, ngay cả móng tay cũng có hình trăng khuyết như người thường.
Lúc này, gió nhẹ thoảng qua, khăn hỷ của con rối bị thổi bay lên, để lộ ra một khuôn mặt tinh xảo. Cằm nàng nhỏ nhắn, má trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp như tranh vẽ, khiến đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Liên Kiều cũng giật mình, đây thật sự là con rối giống người nhất và đẹp nhất mà nàng thấy từ khi vào thành này, khó trách người thợ làm rối không nỡ buông tay.
Liên Kiều và Yến Vô Song còn đang ngây người thì con rối ấy lại quay người, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười với bọn họ. Yến Vô Song nổi hết da gà, nàng cũng thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng rất nhanh, gió ngừng, khăn hỷ lại rủ xuống, ông lão tóc bạc phơ dắt con rối vào nhà.
Bước chân con rối chậm rãi, vẫn có thể thấy được một chút cứng nhắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT