Cố Ngọc lập tức nhìn quanh một vòng, may mà không có ai nhìn thấy cảnh này. Nếu không, đêm hôm khuya khoắt, Tôn Thái Vi đứng trước mặt nàng khóc lóc, dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh này.
Dù y thuật của nàng không tinh thông nhưng đạo lý xem, nghe, hỏi, bắt mạch vẫn biết chút ít. Sắc mặt Tôn Thái Vi trắng bệch, vẻ hư nhược lộ rõ, quanh mắt lại thâm quầng, đều là vì oán giận tích tụ đã lâu không giải được.
Để tránh lát nữa lại có người bất ngờ xuất hiện, Cố Ngọc kéo Tôn Thái Vi đến một góc yên tĩnh không người, đưa nàng ta một chiếc khăn tay, nói:
“Trước hết lau khô nước mắt đi.”
Tôn Thái Vi nghẹn ngào kể:
“Mẫu thân ta khi phụ thân còn nghèo khó đã gả cho ông ấy, sinh liền ba nữ nhi, thân thể cũng vì thế mà tổn hao. Phụ thân ta chê mẫu thân không sinh được nhi tử, cưới thêm hết người thiếp này đến người thiếp khác. Giờ trong nhà, thứ nhi tử sinh đầy ra cả.”
“Phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, bình thường lạnh nhạt với mẫu tử ta đã đành, dạo này còn đang tính toán, định lấy lý do mẫu thân không sinh được con nối dõi, lại thêm ghen tuông vô độ, mà đòi hưu mẫu thân ta, nâng một người thiếp lên làm chính thất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play