Tiêu Dao Vương tuy là kẻ chẳng mấy ai ưa nhưng khi làm việc thì quả thật rất cương quyết, không hề dây dưa nửa phần.
Cố Ngọc đi theo phía sau, coi như được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc mới hiểu thế nào gọi là “hống hách bá đạo”.
Ở Dương Khang phường, có một hộ dân không chịu dọn đi, còn muốn ngồi chờ nâng giá, đòi tiền thuê trên trời. Bộ Lại sai người đến thương lượng, toàn là văn nhân nho nhã, khuyên nhủ mãi không thành.
Tiêu Dao Vương trực tiếp đá văng cửa nhà kẻ đó, sai phủ binh lôi cả người lẫn gia sản ra ngoài, rồi ném bạc vào mặt hắn, quát một tiếng: “Cút!”
Vì chuẩn bị cho Thanh đàm hội, Dương Khang phường được cải tạo thành Dương Khang thư viện, cần sửa sang, bài trí, huy động rất nhiều nhân lực. Người của Bộ Lại lại không đủ, phải sang Kinh Triệu Doãn mượn, miễn cưỡng mới điều được năm sáu người, chẳng thấm vào đâu.
Tiêu Dao Vương biết chuyện thì liền đến Hoàng Thành Ty, điều về nguyên một đội cấm quân. Mấy gã to xác vai u thịt bắp bị hắn ép đi làm việc vặt, bê dọn quét tước, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Việc như thế càng lúc càng nhiều, Cố Ngọc dần dần phát hiện, cái gọi là “hống hách”, hóa ra lại là ưu thế của hắn, đi đâu cũng thông suốt, làm gì cũng chẳng gặp cản trở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT