Cứ thế mà lúng túng, nửa dở nửa không, suốt bốn, năm ngày đường. Trưa hôm ấy, Cố Ngọc dùng xong bữa, vừa ngáp vừa quay về xe ngựa.
Dọc đường mấy hôm nay không qua dịch quán, nàng phải ngủ trong lều, bị muỗi đốt đến mất ăn mất ngủ bèn định về xe, gục lên bàn, chợp mắt một lát.
Vén rèm bước vào đã thấy Quân Trạch ngồi chờ sẵn trong xe, lúc này đang cúi đầu lật một quyển thoại bản. Vừa thấy nàng vào, trong đôi mắt hoa đào của hắn thoáng qua một tia khác lạ.
Cố Ngọc lập tức cảm thấy sắc mặt hắn có điều không ổn. Ánh mắt đảo qua quyển sách trong tay hắn, lập tức toàn thân dựng hết lông tơ, lắp ba lắp bắp:
“Ngươi… ngươi… ngươi sao lại giữa ban ngày ban mặt mà xem cái loại này?!”
Thoại bản ở triều Đại Vũ phần lớn là để thường dân xem mà bọn họ biết chữ chẳng nhiều, lời văn thường thẳng thừng thô bạo.
Ngoài chữ nghĩa, thương nhân để câu khách thường mời họa công vẽ tranh minh họa sinh động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT