Cảnh Song bật cười lớn:
“Đúng, bổn tọa khinh thường bọn họ. Bọn họ ngu muội, không chịu tiến thủ, vừa oán trách nam nhân bạo hành, tước đoạt tự do cùng tôn nghiêm của mình, vừa cam lòng lặng lẽ nhẫn nhục chịu đựng.”
“Nực cười nhất là, rõ ràng bản thân đã bị áp chế đến khổ sở, thế mà chỉ cần cho họ một chút quyền chủ động, họ lại quay sang áp chế một nữ nhân khác. Giống như Lệ Nhược vậy, rõ ràng là bổn tọa ban cho ngươi ngôi vị Thần nữ, nhưng nàng ta không dám trút giận với bổn tọa, chỉ một mực cho rằng là ngươi đoạt đi ngôi vị Thần nữ của nàng, rồi giương mắt oán hận nhìn ngươi.”
“Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần ban cho họ một chút ngọt ngào… không, thậm chí chẳng cần ngọt ngào, chỉ cần cho họ một tia hy vọng và lời hứa hẹn mơ hồ là họ có thể nuốt trôi hết cay đắng trong đời, tiếp tục chịu đựng.”
Cố Ngọc hỏi: “Đó chính là lý do ngươi lừa dối bọn họ?”
Cảnh Song đáp:
“Hoàng thượng lừa dối bách tính, kẻ giàu lừa kẻ nghèo, cha mẹ lừa con cái. Ngươi chẳng phải cũng từng, khi thủ thành, đã lừa dân chúng huyện Thông Ninh đó sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT