Quả thật mỹ nhân luôn khiến người ta động lòng thương xót. Nếu không phải đang đứng ở thế đối đầu, Tạ Vân thật sự rất thích diện mạo của Trinh quý nhân.
Vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, lời nói như bông rơi nhẹ, khuôn mặt tròn trịa trắng mịn như bánh bao sữa, nhéo một cái chắc sẽ run rẩy rất đáng yêu, vừa nhìn đã thấy muốn chơi đùa một phen.
Nhưng đáng tiếc, lòng dạ nàng ta lại còn nhỏ hơn đầu kim, có lời nào không lọt tai, chỉ sợ đến lúc cùng hoàng đế tình thâm ý nồng, quay đầu nhìn lại cảnh hôm nay Tạ Vân ngồi yên không hỏi đến, thế nào cũng sẽ âm thầm tính toán sổ nợ.
Làm người nên chừa đường lui, gặp nhau sau này vẫn còn dễ nói chuyện.
Vì vậy, Tạ Vân cười nhàn nhạt, ôn tồn mở miệng: “Trinh quý nhân thật là rộng lượng. Vậy thì thế này đi, linh dược ấy để Thái Y Viện xem xét một lượt, theo đúng quy trình, sau đó mọi người đều có thể dùng chung, coi như phúc cùng hưởng vậy.”
Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng phi tần trong điện, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm giễu cợt nơi đuôi mắt của Hiền phi, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Không ai là kẻ ngốc.
Mọi người trong cung rõ ràng vẫn chưa thật sự hiểu rõ “hào quang nữ chính” là gì.
Tạ Vân vừa lên tiếng, đám phi tần lập tức thu lại biểu cảm, từng người từ tốn hành lễ, miệng đồng thanh đáp lời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play