Lúc ban thưởng cho mọi người, Tạ Vân làm việc như đánh trống khua chiêng, khiến Quý phi vui sướng như lên tiên, đắc ý vô cùng.
Từ trước đến nay, nàng ta vẫn luôn chủ động tiếp cận Hoàng hậu, tìm cách thân cận, nhưng đối phương lúc nào cũng giữ vẻ lãnh đạm, không mặn không nhạt, như thể mọi chuyện chẳng đáng để tâm. Vì thế mà trong hậu cung không ít người chế giễu sau lưng, nói rằng dù nàng ta có bám riết cũng vô dụng, Hoàng hậu chẳng thèm đoái hoài đến, nhìn vào cũng thấy xấu hổ thay.
Nhưng kỳ thực, Quý phi là người thông minh. Ngay từ đầu nàng ta tiến cung không phải để tranh sủng với các phi tần, mà là để hỗ trợ Hoàng hậu, đặt cược tương lai vào Hoàng hậu chứ không phải Hoàng đế. Cả gia tộc nàng ta cũng đã sớm trói buộc lợi ích với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nếu Tạ Vân được vinh quang, bọn họ mới có cơ hội hưởng lộc.
Chính vì vậy, Quý phi rất để tâm tới thái độ của Hoàng hậu. Đáng tiếc là dù nàng nhiệt tình thế nào, Hoàng hậu vẫn như tường đá, khiến người khác cũng chẳng biết phải nói sao.
Bây giờ, Hoàng hậu đích thân ban thưởng trước mặt bao người, đây là sự công nhận lớn nhất dành cho nàng ta. Nhìn ánh mắt kính nể lẫn kinh ngạc của đám người xung quanh, Quý phi cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Tạ Vân cũng thấy vui. Nếu đã quyết định sẽ sống yên ổn trong cung, thì việc kết giao đồng minh là điều không thể thiếu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, nếu có thêm một người giỏi ăn nói, khéo léo, mưu trí, thì đúng là không tồi.
Đến tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về, Tạ Vân đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đệm, mỉm cười nhẹ nhàng, chăm chú thêu hoa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play