Trinh quý nhân vừa cúi đầu thỉnh an xong, gương mặt lấm tấm nổi mẩn đến thảm không nỡ nhìn. Tạ Vân nhìn thoáng qua, liền mỉm cười, dịu giọng bảo: “Thôi, về nghỉ vài hôm đi, dưỡng cho lành đã rồi hẵng ra ngoài.”
Hiền phi ngồi bên cười khẽ, giọng châm biếm lấp lửng: “Nương nương đúng là từ bi, thương xót cho Trinh quý nhân như hoa như ngọc thế kia. Lại còn bị thương ngay trên mặt, chẳng trách phải lui cả lục đầu bài (bảng thị tẩm), đúng là đáng thương đến mức khiến người ta rơi lệ.”
Câu nói nghe như an ủi, nhưng từng chữ từng chữ như móc thịt róc xương.
Trinh quý nhân vừa hoảng loạn xong, giờ lại tràn ngập bi thương, nước mắt rơi lã chã không dứt. Đường đường là một quý nhân, bị mất mặt thế này trước mặt bao phi tần, nàng ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Cúi đầu nức nở, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đầu ngón tay sần sùi khô ráp, trong lòng nàng ta hoang mang tột độ. Rõ ràng chỉ cần tiếp xúc với hoàng đế, hấp thu được long khí từ hắn, thì hệ thống sẽ ban cho nàng ta suối linh tuyền vô tận: tha hồ mà dùng, dưỡng da, trị bệnh, giữ mãi vẻ mỹ mạo.
Thế nhưng... nàng ta đã tiếp cận vài lần, hoàng đế chẳng những không để tâm, mà mỗi lần gặp đều lạnh lùng tránh đi.
Một chút... cũng không yêu nữ sắc. Một chút... cũng không muốn chạm vào nàng ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT