Trời bên ngoài đã ngả dần về chiều muộn, những tia nắng cuối cùng rơi xuống như lưỡi dao chẻ đôi bầu không khí đang đặc quánh trong phòng ăn nhà họ Đàm.
Bàn ăn rộng lớn được bày biện đủ món tươm tất, từng đĩa thức ăn được chăm chút đến mức hoàn hảo, nhưng không ai thật sự động đũa. Chỉ có tiếng gắp khẽ, tiếng chén sứ chạm nhau nhè nhẹ vang lên trong không gian lặng đến nghẹt thở.
Dương Mi cúi đầu, lặng lẽ dùng đũa xắn miếng cá hấp mẹ chồng gắp cho, miệng vẫn lễ phép “Cảm ơn mẹ”, nhưng trong lòng cô không ngừng dậy sóng. Cô biết bà không thích mình, nhưng cô cũng không ngờ sự không thích ấy giờ lại trở thành một núi áp lực vô hình dồn cả lên vai Đàm Thành.
Đàm Thành ngồi cạnh, yên lặng gắp từng món vào chén cô, ngón tay bên dưới bàn thì siết chặt. Mỗi khi mẹ anh mở miệng, anh lại căng người cảnh giác. Anh không muốn một lời nào từ bà khiến Dương Mi tổn thương thêm lần nữa. Mà thật ra… cả bữa ăn này, anh nào nuốt nổi thứ gì.
Giáo sư Đàm ngồi ghế đầu, gắp thức ăn vài lần rồi cũng bỏ đũa xuống, tay chống cằm, ánh mắt trầm tư. Từng nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt khiến ông trông già đi hẳn so với một năm trước. Ông đang nghĩ gì đó rất lâu, rất sâu.
Còn bác sĩ Trần—mẹ Đàm Thành, hôm nay không nói gì mỉa mai, chỉ lặng lẽ ăn, nhưng sự lặng lẽ ấy không hề dễ chịu chút nào. Như thể trong lòng bà là một cơn bão, đang bị kìm nén lại chờ ngày vỡ oà.
Mỗi người một suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play