Buổi sáng hôm ấy, thư ký y khoa của Đàm Thành đến rất sớm, đẩy xe lăn đưa anh ra khỏi phòng bệnh để dự phiên hội chẩn quan trọng. Ca bệnh phức tạp đã được chỉ đích danh mời anh từ trước, không thể vắng mặt. Dương Mi đi theo tiễn anh ra tận thang máy, vừa đi vừa nắm chặt lấy tay áo blouse mà anh khoác bên ngoài áo bệnh nhân, giọng cô đầy lo lắng:
> “Xe đẩy gì mà cứ va vào bàn hoài… Nhớ ngồi thẳng lưng, đừng để va vào vết mổ…”
Anh cúi đầu nhìn vợ, khóe môi khẽ cong lên:
> “Là anh bị thương chứ không phải em mà cứ căng thẳng vậy?”
Nhưng chưa kịp an ủi thêm, mẹ của Dương Mi đã từ phía hành lang đi tới. Bà không nén được tức giận khi thấy con gái mình cứ bám lấy một người đàn ông đang bị thương. Chờ cửa thang máy khép lại bà liền nhíu mày:
> “Con có biết điều không đấy? Người ta là bệnh nhân, còn con thì cứ quấn lấy chồng từ sáng sớm. Nó bị thương như vậy là tại con cứ quấn lấy nó đấy. Không có ai dạy con phải để cho người ta yên à?”
Dương Mi sững người, đang định lên tiếng thì bà đã quay sang, nói tiếp với giọng lạnh băng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT