Chương 5: Tái ngộ vẫn là chật vật thê lương
Hoàng thượng nhìn thiếu nữ quỳ trước mặt, khẽ thở dài, đích thân bước tới nâng nàng dậy.
“Đứa trẻ ngoan, là trẫm và Đông quốc có lỗi với Bạch gia các ngươi.”
“Bạch gia thề chết trung quân, bảo vệ giang sơn xã tắc.”
Bạch Nhiễm ôm quyền, vẻ mặt cứng cỏi kiên định.
Nàng nghĩ, nếu chuyện này hoàn thành, chấp niệm của tiền thân được hóa giải, có lẽ nàng cũng có thể sống một đời bình yên?
Tuy Hoàng thượng không từ chối lời thỉnh cầu của nàng, nhưng cũng không trực tiếp hạ chỉ cho nàng lấy thân phận Thiếu chủ Bạch gia lĩnh binh xuất chinh, mà chỉ để nàng đi theo Dương tướng quân, học tập cách điều binh khiển tướng.
Dương tướng quân là tâm phúc được Bạch Chỉ một tay đề bạt khi sinh thời, cũng là người nàng tín nhiệm nhất.
Hoàng thượng tin người ấy, Bạch Nhiễm cũng tin.
Năm xưa nàng theo mẫu thân ra trận, việc này chỉ có vài tâm phúc của Bạch Chỉ biết rõ. Để tránh gây chú ý, Bạch Chỉ đặc biệt làm cho nàng một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt. Trong mắt các binh sĩ, nàng chỉ là một vị tiểu tướng áo trắng thần bí, niên kỷ chưa lớn, bản lĩnh lại xuất chúng, rất được lòng tướng sĩ.
Khi có người hỏi vì sao vị tiểu tướng kia luôn che mặt, các tướng chỉ đáp giống nhau: “Từng bị thương ở mặt từ nhỏ, sợ làm người khác kinh hãi.”
Nữ binh nơi sa trường tuy hào sảng thẳng thắn, nhưng cũng mang lòng từ ái. Thấy nàng tuổi nhỏ lại đáng thương, ai nấy chỉ thêm yêu quý, chẳng ai nỡ vạch ra vết thương lòng ấy.
Vì an nguy của nàng, Hoàng thượng đặc biệt dặn Dương tướng quân: tiếp tục giữ bí mật về thân phận nàng, đề phòng trong quân doanh có gian tế Bắc Phiên, dùng nàng làm mồi nhử.
Bạch Nhiễm tuy tuổi trẻ chưa thành tài, nhưng là kỳ vọng duy nhất của Bạch gia quân.
Nếu lộ ra thân phận thật, Bắc Phiên chỉ cần bắt được nàng, thì toàn bộ Bạch gia cũng sẽ mất chỗ dựa. Mà Bạch gia suy tàn, Đông quốc cũng chẳng còn trụ cột trấn giữ biên thùy, khác gì cá nằm trên thớt, để người tùy tiện chặt chém?
Tô Hoài Hành trong lòng tuy giận vì nàng cố chấp, song sau cùng vẫn không đành lòng. Không chỉ tự tay chuẩn bị chiến bào giáp trụ cho nàng, còn lén nhét vào hành lý bao nhiêu bánh trái vặt vãnh.
“Ngoại tổ mẫu, cháu là đi ra chiến trường chứ đâu phải đi du ngoạn đâu.”
Bạch Nhiễm bật cười bất đắc dĩ nhìn người đang cố nhét thêm điểm tâm vào tay áo mình. Hồi theo mẫu thân chinh chiến, nàng cũng chỉ có một ngựa, một túi hành lý, phụ thân lén đưa một miếng thịt khô cũng bị mẫu thân ném đi rồi, chưa từng được mang theo nhiều như thế.
“Ra ngoài tất có trăm điều bất tiện, mang nhiều chút để phòng lúc cần.”
Giọng của Tô Hoài Hành mang theo sự dịu dàng xen lẫn mỏi mệt. Những ngày qua vì nàng mà bà bạc đầu, sau cùng vẫn không ngăn được nàng ra đi.
Trong lòng Bạch Nhiễm dâng lên một nỗi áy náy. Nàng vì chấp niệm mà làm trái ý người thân, quyết chí đến biên ải rốt cuộc là đúng hay sai?
Nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, ngoại tổ mẫu chẳng còn gì để ký thác nỗi niềm với người con trai đã khuất nữa rồi.
Nhưng nếu nàng không đi, tội lỗi và áy náy trong lòng sẽ luôn giày vò nàng. Có lẽ, đây chính là cốt cách khắc sâu trong máu của nữ nhi Bạch gia.
Vì hoàn thành tâm nguyện của người trước, nàng không thể lui bước.
“Ngoại tổ mẫu, cháu hứa nhất định sẽ bình an trở về. Sau này còn phải thay phụ thân phụng dưỡng người.”
Lần đầu tiên, Bạch Nhiễm chủ động ôm lấy người già nua trước mặt. Dù bà nghiêm khắc, nhưng đối với nàng luôn là sự yêu thương vô điều kiện.
Nàng sao có thể làm tổn thương người ấy?
“Ta sẽ chờ cháu… khải hoàn trở về!”
Cánh tay Tô Hoài Hành ôm lấy nàng khẽ run rẩy. Dù lòng trăm mối không yên, bà vẫn phải buông tay để nàng bay xa.
Chim non rồi sẽ phải rời tổ mà bay lên trời cao. Mà Bạch Nhiễm, với thân phận Thiếu chủ Bạch gia, càng không thể là kẻ yếu đuối.
Tuy chẳng muốn nàng đi, nhưng trong tận đáy lòng, Tô Hoài Hành vẫn tự hào về nàng.
Nữ nhân cũng nên có bản lĩnh. Mà Bạch Nhiễm, là người kế thừa tương lai của Bạch gia.
Chỉ khi từng trải sóng gió, mới có thể chống đỡ được một bầu trời.
“Bảo trọng!”
“Người cũng bảo trọng!”
Ngày Bạch gia quân xuất chinh, rất nhiều dân chúng kinh thành kéo đến đưa tiễn.
Một thân chiến bào trắng như tuyết, Bạch Nhiễm ngồi trên tuấn mã, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng phía trước. Y phục khác biệt khiến nàng thu hút ánh nhìn của không ít người.
Phó Chân và Phó Hành sát cánh hai bên, thần sắc không nghiêm nghị bằng nàng.
Dù bọn họ luôn ở cạnh nàng, nhưng thời điểm nàng theo mẫu thân ra trận, hai người vẫn ở lại phủ, chưa từng bước chân ra chiến trường.
“Chủ nhân cẩn thận!”
Phó Chân đột nhiên hét lớn. Bạch Nhiễm lập tức siết chặt dây cương, tuấn mã dựng vó, thân thể nàng khẽ nghiêng, nhảy sang bên né tránh.
Phó Chân và Phó Hành lập tức từ ngựa nhảy xuống, chạy đến bên cạnh nàng:
“Chủ nhân không sao chứ?”
Bạch Nhiễm khẽ lắc đầu, ánh mắt không vui nhìn nam tử đang nằm rạp dưới vó ngựa.
Là chàng?
Vẫn là bộ thanh y nhã nhặn ấy, vẫn là gương mặt che nửa bởi tấm mạng mỏng kia.
Nhưng… cớ sao mỗi lần gặp nhau, chàng đều ở trong bộ dạng thê thảm như thế?
Thiếu niên nhỏ gắng gượng bò dậy, tay xoa khuỷu tay bị đau, mạnh dạn ngẩng đầu nhìn nữ tướng trên ngựa.
Là nàng?
Tuy gương mặt tiểu tướng áo trắng kia che mất một nửa, nhưng khí chất lạnh lùng, ánh mắt trầm lặng kia khiến Tiêu Vũ Khuynh nhận ra ngay nàng chính là người đã từng cúi xuống nhặt thuốc giúp chàng.
Trong đám người, một công tử áo đỏ đứng bên cười nhạo, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Một tên thứ tử nhỏ nhoi mà dám có dung mạo còn vượt hơn chính thất tử, đúng là giống cái thói dụ dỗ nữ nhân của cha mình năm xưa.
Để xem Tiêu Vũ Khuynh với gương mặt hồ ly ấy có thể quyến rũ được mấy nữ tướng thô kệch nơi sa trường này chăng?
Nếu vừa rồi có người tinh mắt, ắt hẳn đã thấy tiểu công tử áo xanh kia chính là bị công tử áo đỏ đẩy ra giữa đường.
Nếu Bạch Nhiễm không giỏi điều khiển ngựa, chỉ sợ hôm nay Tiêu Vũ Khuynh đã sớm táng thân dưới vó rồi.
“Thật… thật xin lỗi…”
Tiêu Vũ Khuynh mắt hoe đỏ, ngập ngừng nói. Chàng vốn không cố ý khiến ngựa nàng hoảng sợ.
Bạch Nhiễm mím môi nhìn chàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đắc ý trong đám người, trong lòng đã hiểu rõ.
“Công tử không bị thương chứ?”
Tiêu Vũ Khuynh khẽ lắc đầu, lùi bước muốn tránh đường, không ngờ đám người đông đúc, chàng vô ý giẫm lên chân người sau.
Một phụ nhân trung niên hét lên một tiếng, dọa chàng giật mình, cả người loạng choạng ngã về phía trước.
Bạch Nhiễm xoay tay, một luồng nội lực nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể chàng, giữ cho không bị ngã nhào.
Người phụ nữ trung niên đang định quát mắng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của vị tiểu tướng áo trắng kia, lời chửi đến miệng cũng nghẹn lại, đành câm nín thu chân, lặng lẽ tránh ra, len vào đám người đứng xem náo nhiệt.