Chương 2: Thiếu chủ Bạch gia – Bạch Nhiễm
Hoàng thất Đông quốc họ Đông Phương từ trước đến nay vẫn coi trọng Bạch gia. Bạch gia đời đời ra làm tướng, cả một đời trung quân ái quốc, tận tâm tận lực.
Cả nhà đều là hảo nữ nhi, giờ đây chỉ còn sót lại một dòng máu của Bạch gia là Bạch Nhiễm, quả thực khiến người đời không khỏi xót xa.
Mẫu thân nàng Hộ quốc Đại tướng quân Bạch Chỉ là anh hùng trong lòng dân chúng Đông quốc, khi giao chiến cùng Bắc Phiên đã cùng đại tướng Gía Luật Kỳ của địch quân đồng quy vu tận. Phụ thân nàng Tô Dịch An sau khi nghe hung tin, bi thương khôn xiết, cuối cùng cũng buông tay thế gian, đi theo người vợ mình yêu thương suốt đời.
Bạch Nhiễm năm nay chỉ vừa mười sáu, song đã tận mắt chứng kiến biến cố cuồn cuộn tựa sóng thần trong phủ Bạch gia.
Thực ra, trận đại chiến ấy nàng cũng từng tham dự.
Không thể nào tiếp tục an giấc, cảnh tượng nơi chiến trường dường như khắc sâu vào tâm khảm, thường xuyên tái hiện trong mộng.
Nàng đưa tay mò dưới gối, lấy ra một miếng ngọc bội, chậm rãi vuốt ve.
Đây là tín vật phụ thân đã giao cho nàng trước lúc lâm chung, nói rằng khi nàng còn nhỏ từng được đính một mối hôn sự, miếng ngọc này chính là vật đính ước.
Bạch Nhiễm từ trước đến nay luôn thuận theo lẽ trời, không muốn chủ động đi tìm người kia, song lại càng không nỡ trái ý phụ thân.
Bạch gia trọng chữ tín. Nàng đã là thiếu chủ duy nhất, sao có thể phụ lòng người?
May thay tuổi nàng còn nhỏ, tạm thời chưa cần vội nghĩ đến chuyện thành thân.
Giấu ngọc bội trở lại dưới gối, nàng xoay cổ tay, nhẹ nhàng lật người, ung dung hạ xuống đất.
Con cháu Bạch gia từ trước đến nay đều có thiên tư võ học, mà Bạch Nhiễm tự nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ.
Đã chẳng thể ngủ, chi bằng ra ngoài vận động tay chân.
Khoác thêm một lớp áo choàng, nàng thuận tay túm lấy một dải lụa buộc tóc lên cao, rồi mang kiếm thẳng đến hậu hoa viên.
Trời phương đông đã dần sáng, như có người khẽ phết một lớp hồng phấn lên nền trời lam nhạt, dưới lớp phấn hồng kia là những tia kim quang ẩn hiện, lung linh lay động.
Một thân bạch y nhẹ nhàng như tuyết, tay áo tung bay theo kiếm ảnh, từng chiêu từng thức thanh thoát như rồng lượn giữa không trung.
Gương mặt nàng nghiêm nghị, đường mày ẩn ẩn chính khí, tựa như tiên nữ nơi cửu thiên hạ phàm, khiến mấy tiểu tỳ đang dọn dẹp trong vườn hoa đỏ bừng cả mặt.
Khí chất ấy là điều mà người thường khó lòng bắt chước.
Nói cho cùng, điều duy nhất khiến Bạch Nhiễm cảm thấy hài lòng về Tiểu Tứ Đản chính là: nó là hệ thống nữ tôn, không đưa nàng đến thời phong kiến cổ hủ phải bó chân mang hài nhỏ, mà là vương triều nữ tôn, nơi nữ nhân làm chủ thiên hạ.
Tại nơi này, nữ nhân nắm quyền triều chính, nam nhân ở nhà lo toan nội sự. Nữ nhân có thể bái tướng, nam nhân khéo vun vén gia đình. Ngay cả việc sinh con cũng chẳng cần nữ tử, thật đúng là thế gian hiếm có chốn đào nguyên dành riêng cho nữ nhân!
Về điều đó, Bạch Nhiễm thực sự thấy mãn nguyện.
Ít nhất nàng có thể sống một đời tiêu dao tự tại, không cần nương nhờ vào bất kỳ ai.
Là một nữ tử từng học rộng hiểu sâu, nàng sao cam tâm chôn mình trong thâm viện, cả ngày chỉ biết giữ cửa dạy con, trông chờ phu quân yêu thương?
Thu kiếm, nhận lấy khăn lụa từ tay Phó Chân, nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi bên trán.
“Phó Chân, sau bữa sáng, ngươi và Phó Hành hãy đến trang viên ngoại thành một chuyến. Quản gia nói bên đó có vấn đề liên quan đến thuế má, hai người đến xem thử. Nếu có kẻ nào dám tham ô bòn rút, các ngươi cứ giao cho quan phủ xử trí.”
Bạch Nhiễm có trí tuệ của hai đời người, mấy thủ đoạn nhỏ nhoi sao có thể qua mắt nàng?
Bạch gia giờ chỉ còn một mình nàng làm chủ, đám nô bộc lâu năm có lòng khinh nhờn chủ nhân cũng chẳng lạ.
Chỉ là, nàng tuy thiện lương, nhưng chưa từng là kẻ ngu ngốc. Lại càng không phải người nằm yên chờ kẻ khác đến bắt nạt.
“Tuân lệnh.”
Phó Chân lĩnh mệnh rời đi. Nàng và Phó Hành là hai cận vệ do Bạch Chỉ tuyển chọn từ nhỏ, cùng Bạch Nhiễm lớn lên, thân thiết như tỷ muội.
Với hai người này, Bạch Nhiễm luôn đặt trọn niềm tin.
“Thiếu chủ, hôm nay người định ra ngoài sao? Lão nô cho người theo hầu đi cùng nhé?”
Chưa kịp bước ra khỏi cửa phủ, quản gia đã vội vàng chạy theo, thở hổn hển nói.
Từ sau khi đại tướng quân và chủ nhân qua đời, quản gia hết lòng chăm sóc Bạch Nhiễm, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, đứt đoạn huyết mạch Bạch gia.
Bạch Nhiễm khẽ mỉm cười, nhìn người quản gia mặt đầy lo lắng, dịu giọng đáp: “Ta chỉ ra ngoài dạo một chút, sẽ sớm trở về, không có gì đâu.”
Có người quan tâm lo lắng vì mình, cảm giác ấy thật lạ kỳ, cũng thật ấm áp.
Không đợi quản gia nói thêm, nàng đã xoay người rời phủ, bóng dáng dần tan vào ánh bình minh.
“Than ôi… Bạch gia một đời trung liệt, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình tiểu chủ. Nếu không bảo hộ được người, mạng già này giữ lại còn có ích gì?”
Nghĩ đến đại tướng quân đã khuất, lão quản gia không kìm được nước mắt. Bà hầu hạ Bạch gia ba đời, cũng là người nhìn đại tướng quân trưởng thành.
Nay bà còn có thể chạy vạy vì Bạch phủ, còn đại tướng quân… đã không còn.
Thương thay, trời xanh đố kỵ anh tài.
Huống hồ kinh thành vốn chuộng mạnh khinh yếu, từ ngày đại tướng quân xảy chuyện, cửa lớn Bạch phủ đã lâu không thấy những gương mặt quen thuộc lui tới.
Bọn họ đều cho rằng tiểu chủ tuổi nhỏ, không gánh nổi trọng trách Bạch gia, nên cho rằng Bạch phủ sớm muộn cũng suy tàn.
Song quản gia lại luôn tin tưởng: hổ dữ không sinh chó con, đại tướng quân làm được, tiểu chủ cũng nhất định sẽ làm được.
Hiện tại điều bà có thể làm, chính là thay đại tướng quân, bảo hộ thật tốt tiểu chủ cùng Bạch phủ.
Trong lòng, bà xem Bạch Nhiễm như cháu gái ruột mà nâng niu yêu thương, chỉ tiếc thân phận hèn mọn, có nhiều lời không dám tùy tiện nói ra.
Tiểu chủ một mình xuất phủ, bà thực chẳng yên tâm.
Bèn vẫy hai thị vệ lại, âm thầm phân phó họ bám theo bảo vệ, lúc này mới an tâm quay về.
Ngoài đường, phần lớn đều là nữ nhân qua lại người thì gánh gánh rao hàng, kẻ thì biểu diễn tạp kỹ, bày quầy bán đồ, thong dong dạo bước, giống như Bạch Nhiễm vậy.
Cũng có không ít nam tử búi tóc giúp việc ở các quầy hàng. Trong vương triều nữ tôn này, chỉ có nam nhân nhà nghèo mới phải lộ mặt ngoài đường.
Còn công tử thế gia, nếu có ra ngoài cũng phải che mặt, có thị tỳ hộ tống, chỉ để mua giấy mực, trang sức y phục. Phần lớn đều ở trong phủ học cầm kỳ thi họa, thêu thùa nấu nướng, mong một ngày được gả vào phủ nào đó, giữ lấy lòng sủng ái của phu nhân.
Những ngày gần đây, Bạch Nhiễm thường ra ngoài đi dạo, vừa để hiểu thêm phong tục nhân tình nơi đây, vừa để giải tỏa tâm tình.
Trong phủ đâu đâu cũng mang dấu tích của trận chiến năm ấy, nàng luôn không sao quên được hình ảnh mẫu thân ngã xuống, cũng không thể xoá được hình ảnh phụ thân thắt cổ bằng một dải lụa trắng, kết thúc sinh mệnh thanh xuân của mình.
Có lẽ bởi trong nàng vẫn còn ký ức của nguyên thân, cho nên nỗi đau mới sâu đậm đến vậy.
Nhưng phải nói rằng, Tiểu Tứ Đản đưa nàng đến vương triều nữ tôn này, quả thực rất biết lựa chốn tốt.
Nàng đung đưa ngọc bội bên hông, định ghé Đình Vũ Hiên uống trà nghe kể chuyện. Chốn này chẳng mấy thú vui, muốn biết chuyện ngoài kia, chỉ có thể trông cậy vào miệng lưỡi người kể chuyện.
“Ái da! Tiểu tặc! Dám móc túi bà nội ngươi, ngươi chán sống rồi phải không?!”
Phía trước truyền đến tiếng quát lớn của một nữ tử, xen lẫn là tiếng kinh hô của bách tính hai bên đường.
Chỉ thấy một tiểu khất cái thân thủ lanh lẹ, tay nắm chặt túi tiền màu xanh lục, len lỏi giữa đám người. Sau lưng là một nữ tử bị móc túi đang vừa rượt đuổi vừa mắng không ngừng.