☆ Kiêu căng ương ngạnh Omega nịnh nọt (2)
Sau khi Kaimi rời khỏi phòng khách, Ngu Giảo mới dám thở phào, ngồi phịch xuống ghế. Cậu lén lút mở truyền tin.
Màn hình thực tế ảo vừa bật lên liền hiện ra bóng dáng cao lớn, anh tuấn của một người đàn ông. Tóc vàng, mắt xanh lục như mã não, ngồi vắt chân trên ghế sofa xa hoa, thân khoác bộ quý tộc phục màu bạch kim phức tạp, tua rua kim tuyến trên vai lấp lánh rực rỡ.
Tinh tế đế quốc hoàng đế – Hải Sâm · Vitasian. Cũng chính là boss phản diện lớn nhất nguyên tác, là đối thủ mạnh nhất của vai chính công.
“Giảo Giảo, nghe nói ngươi muốn giải trừ hôn ước với Đế Tu?”
Giọng nói trầm thấp, uy nghi, khiến người ta nghe thôi đã dựng tóc gáy.
Ngu Giảo lí nhí: “Dạ đúng ạ… em không thích ảnh nữa…”
Hình ảnh chân thực đến nỗi mỗi cái run rẩy lông mi cũng hiện lên rõ ràng. Hải Sâm nâng ly rượu, ánh mắt chăm chú nhìn người thiếu niên trước mặt.
Cậu trai ấy, đôi mắt màu tím lấp lánh như sao đêm, sợi tóc mềm rũ xuống gò má, môi hồng mũi nhỏ, là kiểu dáng dễ khiến người ta muốn nâng niu trong tay. Đúng là một Omega trời sinh để được nuông chiều, là một con rối thủy tinh xinh đẹp.
Chỉ tiếc, cậu sinh ra trong hoàng thất, tất nhiên phải chịu hy sinh vì lợi ích chính trị.
“Giảo Giảo, ngươi là công tước của đế quốc, mang sứ mệnh vực dậy hoàng thất. Hiện tại quân bộ và hoàng thất đang giằng co, mâu thuẫn chưa từng căng như vậy. Ta cần ngươi giúp lấy được tài liệu cơ mật từ chỗ Đế Tu.”
Câu nói nhẹ như gió, nhưng từng chữ đều như bóp nghẹt trái tim người nghe.
Ngu Giảo cắn môi. Cậu biết đây là nội dung gốc, nhưng bị lợi dụng trắng trợn như vậy vẫn khiến cậu muốn rơi nước mắt.
“… Nhưng mà… chẳng phải ngài là người thương em nhất sao?” Giọng nói mềm oặt, đôi mắt ươn ướt như thỏ con bị bắt nạt.
Hải Sâm không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Chờ sau khi giải quyết quân bộ, ta sẽ tìm cho ngươi một Alpha tốt hơn. Hiện tại, ngươi chỉ cần trấn an Đế Tu.”
Hình chiếu đột nhiên tối sầm, một giây sau bị hệ thống cắt mất liên lạc.
“Giảo Giảo! Hắn dám coi em là quân cờ! Đồ vai ác vô sỉ!” Hệ thống tức giận đến mức suýt xịt điện.
Ngu Giảo chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “… Nhưng em cũng là vai ác mà.”
Hệ thống nghẹn họng.
Bên kia, hoàng đế nhìn chằm chằm vào ly rượu, bên trong giọt rượu màu hổ phách rung rung, cuối cùng vỡ tan ra khỏi khống chế.
“Thực nhanh thôi, ngày ấy thực sự… đang đến rồi, Hạ Toa…”
Dựa theo cốt truyện, giờ vẫn chưa thể giải trừ hôn ước. Ngu Giảo liền cẩn thận nhớ lại hành trình của nguyên chủ, lén lút tìm đường đến khu vực có thể gặp Đế Tu.
Toàn bộ trang viên rộng lớn khiến cậu đi muốn xỉu. Cậu men theo hành lang, đi qua hành lang pha lê mà trước kia cậu cố tình cho xây, để tách biệt bản thân “quý tộc” với “tướng sĩ thô tục”.
Qua khỏi hành lang, bên phải là khu phòng của cậu, còn bên trái chính là thư phòng nơi Đế Tu làm việc.
Ngu Giảo mắt sáng lên. Nếu vai chính công không cho mình vào, mà mình cứ xông vào, nhất định sẽ chọc hắn nổi giận!
Cậu vừa bước lên thảm trước cửa thư phòng đã bị người máy ngăn lại.
“Đây là khu vực trọng yếu, không được phép vào khi chưa có lệnh chủ nhân.”
Tốt quá, đúng là nơi không được vào rồi!
Ngu Giảo chống nạnh, cố tỏ ra hống hách: “Em muốn vào!”
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh đến đóng băng cả hành lang vang lên sau lưng.
“Ngươi đang làm gì?”
Cậu cứng người lại. Cảm giác như bị bắt tại trận khi lén ăn bánh.
Ngu Giảo xoay người chậm rãi như một bé ngoan mắc lỗi, giọng lí nhí: “… Em chỉ đi ngang thôi…”
Gương mặt Đế Tu vẫn không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh như băng phủ một tầng sương.
“Vừa lúc. Chúng ta đến hoàng cung, giải trừ hôn ước.”
“Không được!” Cậu gấp đến mức muốn nhảy dựng. “Anh đừng có mơ! Em chưa đồng ý đâu!”
Cố gắng để mình trông thật hung dữ, nhưng cậu lại giống một con thỏ đang phồng má giận dỗi, chẳng có tí sát khí nào.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ngu Giảo trợn mắt, gắt gỏng: “Anh là của em! Em muốn khi dễ anh kiểu gì thì khi dễ, anh không được phản kháng!”
“Công tước, đừng quên ngươi còn có trúc mã.” Đế Tu nhấn từng chữ.
“… Nhưng… em đổi ý rồi. Em không muốn kết hôn với Kaimi nữa… Anh là Alpha của em, em muốn dính anh cả đời…”
Câu cuối nhỏ như muỗi kêu, mặt cậu cũng đỏ bừng.
Đế Tu nhìn cậu thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như vực thẳm.
Omega này… không biết mình đang đùa với loại tồn tại thế nào.
Enigma có rất nhiều cách để dạy dỗ một Omega bướng bỉnh, từ việc nhấn chìm bằng tin tức tố cho đến khiến đối phương cam tâm tình nguyện quỳ rạp cầu xin.
Nhưng… Đế Tu vẫn không làm gì cả.
Bởi vì, một Omega ngu ngốc như vậy… không xứng để hắn đánh dấu.