☆ Kiêu căng ương ngạnh Omega nịnh nọt (1)
Trước mắt một trận ánh sáng trắng loé lên, chờ đến khi Ngu Giảo lần nữa mở mắt, cậu liền nghe được một giọng nói bén nhọn và đầy khắc nghiệt vang lên:
“Ngươi tưởng ngươi còn là chiến thần một tiếng hô vạn người theo đuổi sao? Giờ ngươi chỉ là một phế vật không thể đi đứng!”
Ngu Giảo tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác. Một lúc sau, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra lời nói kia… lại là do chính miệng mình nói ra.
Vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản thân thể, cậu không thể kiểm soát được cái miệng nhỏ cứ mở ra đóng vào, liên tục phun ra những lời chua ngoa khinh thường. Dù khuôn mặt này đẹp đến mê người, nét biểu cảm dữ dằn lại khiến nhan sắc giảm đi quá nửa.
“Thế nào? Tôi nói sai à? Tôi là tường vi công tước tôn quý của đế quốc, ở bên anh chỉ làm mất đi phẩm giá của tôi thôi. Một kẻ tàn phế như anh, không biết năng lực có còn dùng được không nữa. Tôi với Kaimi là thật lòng yêu nhau, tốt nhất anh nên biết điều, để chúng tôi đến với nhau đi!”
Cuối cùng, Ngu Giảo giật nảy mình, hoàn toàn tiếp quản cảm giác của thân thể. Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch đến không còn chút huyết sắc.
Trên chiếc xe lăn đối diện, người đàn ông khẽ ngẩng đầu, đôi mắt dài hẹp sắc lạnh lóe sáng, ánh nhìn lạnh lẽo như đao găm quét thẳng về phía cậu.
Người đó có gương mặt thâm trầm sắc bén, dù đang ngồi xe lăn, lưng hắn vẫn thẳng tắp như tùng, vóc dáng cao lớn được bộ quân phục ôm trọn, toát lên vẻ dã tính đầy hấp dẫn. Toàn thân hắn như tỏa ra một khí chất xa cách, lạnh lẽo và đầy uy nghiêm, như thể thần linh cao ngạo không ai dám chạm đến.
Vai chính công – Nguyên soái đế quốc: Đế Tu · Saligya.
Một Enigma, giới tính hiếm hơn cả S cấp Alpha, là tồn tại mạnh nhất trong tất cả các giới tính. Dù là trí tuệ, thể lực hay pheromone, Enigma đều vượt trội gấp bội.
Dù đang cố kiềm chế, pheromone vẫn thoát ra vi lượng từ tuyến thể, mùi hương dày đặc mùi khói thuốc súng hòa lẫn chút mùi rượu mạnh, mang theo cảm giác bá đạo xâm lược đến nghẹt thở.
Ngu Giảo hít phải mùi đó, lập tức chân mềm như bún, tuyến thể sau gáy cũng bắt đầu nóng ran lên từng đợt. Cậu cố gắng rón rén dịch mông sang bên, tưởng rằng bản thân giấu diếm rất khéo, không ngờ từng cái run lông mi cũng bị ánh mắt của hắn nhìn thấy rõ mồn một.
Hắn thản nhiên nhìn cậu, thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mi dài run rẩy như cánh bướm hoảng hốt, thoạt nhìn yếu đuối đến mức như chỉ cần một làn gió là tan biến.
Đáng tiếc, hắn đã quá quen với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm xấu xí này, nên biểu cảm vẫn không có chút thay đổi nào. Giọng nói hắn lạnh lùng như mùa đông cắt da cắt thịt:
“Ý ngươi là sao, Kaimi – Chủ tịch Quốc hội?”
Nghe vậy, Ngu Giảo mới phản ứng lại, khẽ quay đầu nhìn người đang ngồi cạnh mình trên sofa.
Người kia mang kính gọng vàng, nho nhã điềm tĩnh, trên mặt luôn mang nụ cười ôn hòa. Từng cử chỉ đều có vẻ tao nhã lễ độ, chuẩn mực của một quý ông. Thế nhưng, hắn lại không phải Alpha, mà là một Beta – người không có tuyến thể, không chịu ảnh hưởng từ pheromone.
Khi chạm phải ánh mắt của Đế Tu, hắn vẫn mỉm cười không đổi: “Tôi nghe theo Giảo Giảo. Nếu cậu ấy không yêu ngài nữa, tôi nghĩ ngài nên để cậu ấy đi.”
Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngu Giảo như để thể hiện mối quan hệ.
Ngu Giảo theo phản xạ lập tức rụt tay lại. Cậu không quen bị người lạ chạm vào.
Trong đầu cậu lập tức hiện ra thông tin: người này chính là trúc mã của nguyên chủ, cũng là nam phụ yêu thầm suốt đời. Vì nguyên chủ mà làm đủ chuyện, cuối cùng chết thê thảm.
Hiện tại hẳn là tình tiết đã đến đoạn: nguyên chủ lợi dụng trúc mã để kích thích vai chính công, lấy cớ giải trừ hôn ước.
Phía trước là diễn đúng kịch bản, nhưng khi tay hắn chạm vào, cảm giác làn da lạnh lẽo tiếp xúc với bàn tay mềm mại kia lại khiến Kaimi hơi run rẩy trong lòng.
Hắn nâng tách trà nhấp một ngụm, đôi mi dài rũ xuống: “Dù tôi rất kính trọng Nguyên soái, nhưng người khác đã có tình cảm rồi, ngài không nên cưỡng cầu.”
Ánh mắt Đế Tu tối sầm, vẻ mặt lạnh lẽo như bóng đêm phủ kín đáy hồ sâu thẳm.
Áp lực như thực thể phủ lên người Ngu Giảo khiến cậu rùng mình, vội vàng cúi đầu, tránh nhìn vào mắt hắn.
“Hệ thống tiên sinh, ánh mắt công sao mà đáng sợ quá vậy… hắn có đánh em không?”
“Không đâu,” hệ thống đáp chắc nịch.
Ngu Giảo chưa kịp thở phào, hệ thống đã nói tiếp:
“Anh ta chướng mắt việc đánh o yếu đuối, thường sẽ chọn cách ném vào tù hoặc hoang tinh. Giảo Giảo không cần lo lắng.”
“…Tại sao em nghe xong lại càng lo hơn vậy á?”
Cố nén sợ hãi, Ngu Giảo ra vẻ mạnh mẽ: “Phải đó! Chúng ta nhanh chóng giải trừ hôn ước đi! Càng sớm càng tốt!”
Đế Tu không phản ứng gì, chỉ hơi nâng mi, mặt không biểu cảm.
Theo nguyên tác, từ khoảnh khắc nguyên chủ xúc phạm vai chính công, số phận cậu ta đã rơi vào kết cục bi thảm không thể cứu vãn.
Đế Tu không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai chạm vào lòng kiêu hãnh của hắn.
Đầu ngón tay hắn khẽ gõ lên tay vịn, chỉ một hành động vô tình cũng đủ khiến Ngu Giảo nhớ lại tình tiết phía sau – sẽ có một người vì vai chính chịu mà bóp cổ nguyên chủ đến suýt chết.
Cậu theo bản năng rụt cổ, né tránh ánh mắt của hắn.
Đế Tu nhìn sang Kaimi, giọng nói lạnh như băng xuyên tim:
“Nghe nói Chủ tịch Quốc hội luôn vô tình vô dục, không ngờ lại để tâm đến vị hôn phu của tôi.”
Nam nhân nọ vẫn nho nhã cười: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cảm tình tự nhiên cũng sâu.”
“…Còn em thì sao?”
Lời trầm thấp ấy lần nữa vang lên, lần này là nói với Ngu Giảo.
Cậu lắp bắp: “Đ-đương nhiên rồi…”
Nghe vậy, sắc mặt Kaimi tối đi.
Hắn biết rõ bản thân chỉ là quân cờ trong ván cờ của người khác, nhưng vẫn không thể không đau lòng.
“Vậy thì như em muốn.”
Giọng Đế Tu như nước lạnh giữa mùa đông sâu thẳm, khiến cả không gian rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Không khí trong phòng như hạ xuống mấy độ.
Ngu Giảo cảm thấy một tia tuyệt vọng len lỏi. Cậu và trúc mã – cả hai pháo hôi đều không thoát được kết cục bi thảm.
Đúng lúc này, máy truyền tin trên tay cậu reo vang.
Đế Tu không nhìn họ thêm lần nào, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng.
Trên màn hình hiển thị hai chữ: “Hải Bá Bá” – cũng chính là hoàng đế đế quốc, vai phản diện lớn nhất trong nguyên tác.
Ngu Giảo căng thẳng đến mức cuộn tròn ngón tay, mồ hôi lấm tấm chảy nơi chóp mũi.
Trước khi cậu kịp chuẩn bị tinh thần, cuộc gọi đã bị cắt ngang.
Ngu Giảo sững sờ. Kaimi bên cạnh thấy vậy tưởng cậu sợ bị khiển trách, liền dịu dàng nói:
“Giảo Giảo, giải trừ hôn ước rồi thì có thể cưới em. Nếu em không biết nên làm gì, cứ để anh nói với bệ hạ.”
Ngu Giảo khẽ lắc đầu: “Không cần đâu Kaimi ca ca, em sẽ tự nói với ông ấy.”
Nghe vậy, Kaimi dịu dàng xoa đầu cậu, cười dịu dàng: “Vậy giao cho Giảo Giảo.”
Tay hắn lạnh buốt như băng, nhưng ánh mắt lam nhạt kia lại mang theo sự ấm áp rất mực dịu dàng.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thu tay về.
Lúc này máy truyền tin lại reo lên. Lần này, Ngu Giảo nhanh tay nhấn nhận, rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại lên:
“Kaimi ca ca, anh về trước đi nhé.”
“Được, có gì nhất định phải liên hệ với anh.”
Kaimi rất hiểu chuyện, không dây dưa, chỉ âm thầm đặt tay lên ngực trái như một nghi thức trang trọng. Ánh mắt lam dưới hàng mi khẽ rũ xuống, trong đáy mắt ẩn hiện một tia sáng máy móc vô tình…