Thì ra là đưa bài giảng cho học sinh nghỉ học nửa năm.

Tống Tòng Tâm nhận lấy sách, chưa kịp xem xét đã vội cười nói: "Thay ta cảm tạ trưởng lão."

Tiểu đạo đồng cười đáp lại, rồi tung tăng chạy đi. Tống Tòng Tâm nhìn theo hướng hắn rời đi, chỉ thấy sau tấm bình phong có bóng người buông rèm, không nhìn về phía này.

Tống Tòng Tâm hướng về phía bóng dáng kia cúi người thật sâu, đứng tại chỗ một lát rồi mới thu dọn đồ đạc rời khỏi lễ đường.

Về đến ký túc xá, Tống Tòng Tâm mới cầm lấy sách, quả nhiên là thư tịch về lễ pháp. Nàng lướt qua một lượt, cảm thấy cách viết sâu sắc, dễ hiểu, là tác phẩm hiếm có.

Tống Tòng Tâm muốn biết ai là tác giả của những cuốn sách này, lật ra xem thì thấy trên đó viết "Thanh Nghi đạo nhân".

"Thanh Nghi đạo nhân... Hình như đã nghe ở đâu rồi." Tống Tòng Tâm chống tay lên đầu, lật xem sách. Bỗng nhiên, thiên thư vẫn luôn nằm im trên tủ đầu giường nhảy dựng lên, "phanh" một tiếng đập vào tay Tống Tòng Tâm đang cầm sách: "Thiên ca! Ngươi làm gì vậy, sẽ làm nát thư của Nghi Điển trưởng lão mất!"

Thiên thư xào xạc mở ra, nội dung trên sách lễ pháp nhanh chóng in vào bên trong, ẩn hiện kim quang.

"Này, những thư này, ngươi vốn không có ghi lại sao?" Tống Tòng Tâm tò mò hỏi. Phải biết, thiên thư ghi lại tư liệu có thể nói là biển nạp trăm sông, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có ngươi tìm không thấy. Tống Tòng Tâm đều phải đem thiên thư xem như bách khoa toàn thư mà đối đãi, không ngờ lại còn có công pháp mà thiên thư chưa từng khắc lục, "Chẳng lẽ đây là mới vừa viết ra?"

Thiên thư không đáp lời, nó khắc lục xong, trang sách đại phóng hoa quang, cuối cùng sở hữu sách tản mát chỉnh hợp thành một quyển 《Thanh Nghi Chi Đạo》, sách Địa giai.

Lại là Địa giai. Tống Tòng Tâm hơi hơi sửng sốt, thư tịch tiên gia chia làm 4 loại "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng": Thiết lập hoàn toàn mới đạo thống, đến Thiên Đạo sở chung vì "Thiên giai"; tập sở trường của trăm họ, hối ngàn đạo với nhất thể vì "Địa giai"; cơ tiền nhân chi ngôn, hiểu được tự thân chi lý vì "Huyền giai"; lực chấp mình thấy, thành ngôn luận của một nhà vì "Hoàng giai".

Nghiêm khắc mà nói, giữa các giai cấp cũng không có cao thấp chi phân, chỉ có cảnh giới chi biệt, bởi vì Hoàng giai cũng có khả năng xuất hiện cái nhìn kinh người. Nhưng nếu có người có thể viết ra công pháp Huyền giai trở lên, chứng minh người này đã bao trùm chúng sinh, đạo mà người này đi đã không còn bị thế tục trói buộc, có được tầm mắt và tâm tính siêu thoát phàm tục.

Rốt cuộc là ai? Tống Tòng Tâm tiến đến trước mặt thiên thư, nàng nhớ rõ thiên thư có ghi chú thân phận của người viết.

Vừa lật ra, chỉ thấy chỗ ký tên viết: Vô Cực đạo môn, Tê Hà phong, Nghi Điển trưởng lão, Thanh Nghi đạo nhân sở làm.

Tống Tòng Tâm lập tức ngây người: "..."

"... Ta nhất định là đang nằm mơ." Tống Tòng Tâm đờ đẫn mà trố mắt hồi lâu, lúc này mới run run rẩy rẩy mà duỗi tay đi lấy thảm lông, đem mình bao quanh một bọc ngã vào trên giường, "Nội môn tám đại trưởng lão chi nhất, Nghi Điển trưởng lão, thân thủ cấp một cái đệ tử ngoại môn trốn học nửa năm viết một quyển đạo thư Địa giai. Quả thực mẹ nó cùng nằm mơ giống nhau."

Thiên thư trầm mặc, thiên thư không nói gì. Nếu thiên thư là người, chỉ sợ phải đối với kẻ vô dụng này thật sâu mà thở dài một hơi.

Nhờ quyển sách này, Tống Tòng Tâm vốn chỉ định trả giá "một chút nỗ lực" không thể không trả giá "mười phần nỗ lực". Nếu không, nàng chẳng phải là hổ thẹn với hậu ái của Nghi Điển trưởng lão? Về sau còn mặt mũi nào ở tông môn này mà sống tiếp? Tống Tòng Tâm không có ưu điểm gì khác, nhưng cái "thức thời" mà tiểu nhân vật nên có thì vẫn phải có.

Từ đó về sau, Tống Tòng Tâm ở khi cảnh trung tu luyện liền nhiều thêm một hạng mục tu hành lễ pháp. Bởi vì lễ pháp tác dụng lên ý thức và hành vi, cho nên có thể ở khi cảnh trung tu hành.

Ngay từ đầu, Tống Tòng Tâm thực không quen loại sinh hoạt mà đi đứng nằm ngồi đều phải chú ý lễ nghi, trên đường cũng rất nhiều lần nghĩ tới từ bỏ, nhưng cũng may nỗi sợ hãi đối với trưởng lão tông môn làm nàng kiên trì. Chờ đến khi nàng không cần thiên thư nhắc nhở cũng có thể tự nhiên mà duy trì quy phạm cử chỉ, thời gian đã qua đi 3 tháng.

Cứ như vậy, Tống Tòng Tâm ban ngày đi Anh Ninh cung đi học, buổi tối thay phiên tiến vào không cảnh cùng khi cảnh trung tu luyện kiếm pháp cùng lễ pháp. Ở trong cuộc sống bận rộn mà phong phú như vậy, năm đầu tiên liền trôi qua.

Chỉ trong 1 năm ngắn ngủi, Tống Tòng Tâm đã đuổi kịp tiến độ mà trước kia nàng bị rớt lại, tu vi đột phá đến dung hợp kỳ, thành công bước lên hàng ngũ "thiên tài" trong Tu chân giới.

Tống Tòng Tâm nỗ lực như vậy là vì sao? Gần nhất là do nàng sợ hãi tương lai được miêu tả trong sách, thứ hai là vì thế giới này quá mức khô khan về mặt giải trí.

Tống Tòng Tâm tranh thủ thời gian rảnh để luyện đàn. Dù âm nhạc là sở trường và đam mê từ kiếp trước, việc luyện tập không quá nhàm chán, nhưng nghĩ đến thú vui tiêu khiển hiện tại chỉ còn lại cây đàn, nàng lại thấy buồn bã.

"Thứ giúp ta kiên trì là tương lai tươi đẹp sao? Không, là thế giới không có di động, máy tính, Coca và gà rán này!"

Nói gì mà đoạn tình tuyệt dục, chẳng qua là vì thế gian này không có đủ sức quyến rũ. Thật sự không đáng.

Ba năm, với người tu chân "trong núi không tính ngày, hết lạnh chẳng biết năm", chỉ là thời gian bế quan đả tọa, thoáng chốc trôi qua.

Nhưng với Tống Tòng Tâm, ba năm là quãng thời gian nàng thay đổi hoàn toàn, phá kén trọng sinh.

Tống Tòng Tâm nhìn mình trong gương. Nữ tử mặc đạo bào khẽ cụp mắt, sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt như trăng rằm, khuôn mặt không chút biểu cảm dường như mang theo tuyết mịn quanh năm không tan trên Cửu Thần sơn.

Nàng im lặng đứng trước gương, toát lên vẻ thoát tục, cô độc, cao ngạo và lạnh lùng.

"Được rồi." Tống Tòng Tâm vỗ nhẹ mặt, hít sâu một hơi, "Trông rất cao quý, lãnh diễm, người sống chớ lại gần, rất có phong phạm của chính đạo khôi thủ khi còn thiếu niên."

Thiên thư nằm trên bàn, im lặng nhìn nàng tự luyến.

Tống Tòng Tâm vỗ vỗ người, kiểm tra lại "trang bị" của mình.

Ví dụ như chiếc đạo bào Tống Tòng Tâm đang mặc, tuy là bạch y, nhưng chất liệu thượng đẳng. Trên vạt áo và tay áo rộng thêu cuồng thảo, lấy điển tịch Đạo giáo «Hóa Thư. Quá Hư Thiên» làm nội dung: "Có vô tướng thông, vật ta tương đồng, này sinh sự thủy, này chết phi chung".

Nhìn từ xa, bạch y như tuyết, chỉ có phần cuối vạt áo loang lổ những nét mực đậm nhạt. Có thể nói là đầy tay áo phong lưu, như thể giây tiếp theo sẽ theo gió mà đi.

Ngoài ra, nàng còn đeo đai lưng bằng bạc quanh eo, vạt áo trong ẩn hiện hoa điệp vân, khiến bộ bạch y thuần khiết thêm phần tao nhã, quý phái.

Thêu đạo kinh thay vì thêu hoa văn, trong thời đại này có thể coi là độc đáo, chắc chắn không ai nhầm lẫn bộ quần áo này với đồ tang.

Người đẹp nhờ lụa, Tống Tòng Tâm mặc bộ này vào, cảm thấy mình sắp bay lên thành tiên.

Nghĩ kỹ lại, mặt chỉ có người đối diện mới thấy được, nhưng tóc thì dù đứng ở góc độ nào cũng đều nhìn thấy được. Vì trận chiến quan trọng hôm nay, Tống Tòng Tâm đã dùng nước sơn tuyền để gội đầu suốt 1 năm, để phòng ngừa rụng tóc, nàng còn lén lút thêm loại khương, linh chi và hà thủ ô xay nhuyễn vào nước gội. Nàng còn đặc biệt dùng dầu hoa sơn trà tự chế để chải chuốt mỗi ngày, cố gắng để chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta rung động.

Mái tóc dài được chăm sóc tỉ mỉ như vậy đương nhiên không cần quá nhiều trang sức, chỉ cần một sợi dây lụa bạc buộc lại là đủ rồi – sự thật là nàng không có tiền mua đồ trang sức, nàng sẽ nói sao?

Tiếp theo, là thứ ba, cũng là nguyên nhân chính khiến nàng không có tiền mua đồ trang sức thừa thãi – phần lớn tiền đều dồn vào mua lôi kích mộc để làm đàn cổ.

Tống Tòng Tâm không biết xấu hổ mà mô phỏng cây đàn nổi tiếng "Tiêu Vĩ" không tồn tại ở thế giới này. Thân đàn đen nhánh, đuôi đàn có những đường vân đặc trưng của lôi kích mộc, trông cổ kính, cũ kỹ, mang vẻ đẹp của thời gian và những câu chuyện – vô nghĩa, cố tình làm cũ, còn mang vào không cảnh cùng nàng "mài giũa", sao có thể không tràn ngập "chuyện xưa"?

"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là cây đàn nổi tiếng ta mang từ nhà ra, bầu bạn với ta hơn 10 năm." Tống Tòng Tâm sờ vào "Tiêu Vĩ", thở dài nặng nề.

Sở dĩ bất chấp tất cả để tạo ra Tiêu Vĩ, chủ yếu là để bù đắp cho những "cảm xúc chuyện xưa" và "bầu không khí" mà lễ pháp không thể hiện được. Nói ngắn gọn, là phải tạo cho người ta cảm giác "nàng nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện". Cảm xúc chuyện xưa sẽ khiến khí chất của một người trở nên thuyết phục hơn, đồng thời cũng khơi gợi sự tò mò, tạo điểm nhấn trong ký ức, từ đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Rốt cuộc, chính đạo khôi thủ không thể là người gặp qua rồi quên, đúng không?

Phải biết, Tống Tòng Tâm quyết tâm đóng vai một tu sĩ ít nói, xa cách và vô tình để tránh người khác tiếp cận quá mức. Tuy tính cách của chính đạo khôi thủ rất đa dạng, từ xưa đến nay cũng có không ít người giỏi giao tiếp, hòa nhã, nhưng Tống Tòng Tâm đã quyết định tham khảo hình tượng Minh Trần thượng tiên để rèn giũa bản thân. Thứ nhất, điều này có thể giảm bớt sự bài xích của mọi người ở mức độ lớn nhất khi quá độ trong tương lai, thứ hai, hình tượng ít nói này có thể giúp nàng tránh được những cảnh giao tiếp vụn vặt vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play