Tống Tòng Tâm đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ thì bất hạnh gặp phải một quyển sách từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa nôn cả bữa trưa hôm qua ra ngoài.

"Au, thật là thiếu đạo đức!" Tống Tòng Tâm rưng rưng hai hàng nước mắt, căm giận nhặt quyển sách lên, lại bị dòng chữ mạ vàng lấp lánh trên bìa sách làm cho á khẩu không trả lời được.

« Khuynh Thế Ngược Luyến: Bông Hoa Trong Lòng Bàn Tay Của Minh Trần Thượng Tiên ».

Chưa bàn đến cái tên sách cẩu huyết đến mù mắt người khác, chỉ riêng việc ai to gan lớn mật dám viết chuyện về chưởng môn nhân của đệ nhất tiên môn trong Tu chân giới, hơn nữa còn là người nổi tiếng thanh lãnh cao tuyệt, ít ham muốn, được ca tụng là "chính đạo khôi thủ" thì thật là kinh người.

Tống Tòng Tâm cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nhìn quanh không thấy ai liền ném quyển sách xuống đất, lập tức quay người bỏ đi. Nếu bị người khác hiểu lầm đây là sách của nàng thì dù có trăm miệng cũng không giải thích được.

Nhưng Tống Tòng Tâm chưa đi được bao xa, quyển sách nằm trên đất đột nhiên bật dậy tấn công nàng.

"Thật quá đáng!" Tống Tòng Tâm suýt chút nữa bị sách đập cho chấn động não, phẫn hận mở quyển sách ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn xem bên trong viết cái thứ quỷ quái gì!"

Đúng như tên gọi, quyển thoại bản « Khuynh Thế Ngược Luyến Chi Minh Trần Thượng Tiên Lòng Bàn Tay Hoa » kể về câu chuyện tình yêu của Minh Trần thượng tiên, chưởng giáo của đệ nhất tiên môn chính đạo, với nữ chính là Linh Hi tiên tử, đệ tử nhỏ của ngài.

Vô Cực đạo môn, đệ nhất tiên tông của chính đạo, chính là nơi Tống Tòng Tâm đang tu luyện.

Nhưng Tống Tòng Tâm chỉ là một ngoại môn đệ tử, công việc hàng ngày là chăm sóc linh điền, phụng dưỡng linh thảo, cẩn thận kiếm chút linh thạch, thỉnh thoảng tìm đồ ăn ngon cho mình, cuộc sống sung sướng và thoải mái.

Minh Trần thượng tiên là nhân vật lớn mà Tống Tòng Tâm đến vạt áo cũng không chạm tới được, vậy mà giờ nàng lại ngồi đây đọc một quyển tiểu thuyết viết về chuyện tình ái của ngài.

Vì trong lòng thấp thỏm, Tống Tòng Tâm chỉ đọc lướt qua. Thoại bản kể về mối tình giữa Minh Trần thượng tiên và Linh Hi, đệ tử nhập thất của ngài.

Một vị chân tiên thanh lãnh cô độc với một đồ đệ thông minh lanh lợi đáng yêu, tình cảm giữa hai người giống như lửa bén trong căn nhà cũ, bùng cháy không thể vãn hồi.

Đáng tiếc, mối tình này vốn dĩ không được thế gian chấp nhận.

Bởi vì nó không chỉ vướng bận vấn đề bối phận, mà còn liên quan đến tiên ma chi luyến, nhân yêu thù đồ và những yếu tố cấm kỵ khác. Nữ chính Linh Hi tiên tử lại là người, yêu, ma tam tộc hỗn huyết!

Chính đạo khôi thủ lại yêu một kẻ mang dòng máu yêu ma! Tống Tòng Tâm mới đọc được một nửa đã thấy tối sầm mặt mày. Dù Linh Hi tiên tử chưa làm gì sai, nàng cũng có thể tưởng tượng ra Tu chân giới sẽ dậy sóng đến mức nào.

Quả nhiên, khi câu chuyện phát triển đến một nửa, mối tình sư đồ cấm kỵ này đã gây ra làn sóng phản đối lớn trong Tu chân giới. Linh Hi tiên tử phải chịu cảnh bị tiên môn đuổi giết, trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh, nàng thức tỉnh huyết mạch, từ đó bước lên con đường đầy máu và gió, không thể quay đầu lại.

Còn Minh Trần thượng tiên, người được xưng tụng là "chính đạo khôi thủ" thì sao? Hắn đối mặt với huyết mạch bạo tẩu trên chiến trường tiên ma, bên cạnh là ái nhân kiêm đồ đệ đang hóa điên, cuối cùng vì thương sinh thiên hạ mà rút kiếm, tự tay chém giết Linh Hi tiên tử, chôn vùi tình yêu cả đời. Nhưng cũng vì thế mà đạo tâm của hắn bị tổn hại, đọa tiên nhập ma, dẫn đến Tu chân giới biến thành địa ngục trần gian, gây ra kiếp nạn cho chúng sinh.

Nếu như đoạn cốt truyện này chỉ khiến Tống Tòng Tâm tối sầm mặt mày, thì điều thực sự khiến nàng cảm thấy hỏng mất chính là việc nàng phát hiện mình lại có một vai diễn trong câu chuyện này.

Trong chuyện xưa, Tống Tòng Tâm chính là cái người cổ hủ, cũ kỹ, vì không chấp nhận được chuyện sư đồ yêu nhau mà trước mặt mọi người lên án Linh Hi tiên tử vi phạm luân thường, yêu sư tôn một cách độc ác.

Và kết cục của nàng là bị Linh Hi tiên tử bắt được trong tiên ma chi chiến, cùng với đám người già không chết hãm hại Linh Hi tiên tử chịu thiên đao vạn quả, sau đó bị ném vào ma quật, đến cả linh hồn cũng tan thành tro bụi, không thể luân hồi.

"Chuyện này có hợp lý không vậy? Không cho bọn họ yêu đương mà lại dẫn đến kết quả đáng sợ như vậy." Tống Tòng Tâm run rẩy buông cuốn sách xuống, hai mắt vô thần ngẩng đầu nhìn trời, "Nhưng mà... ta đâu phải là người trong câu chuyện này."

Không sai, Tống Tòng Tâm không phải "Tống Tòng Tâm", tuy rằng tên giống nhau, nhưng nàng kỳ thật đến từ một thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, tiên pháp suy tàn.

Tống Tòng Tâm cũng không biết mình rốt cuộc là luân hồi chuyển thế hay vô tình có được cơ duyên, tóm lại nàng từ khi còn là trẻ sơ sinh đã có ý thức, vì biểu hiện khác thường mà được cha mẹ đưa vào tiên môn.

Nhưng đáng tiếc thay, tư chất của nàng không được coi là xuất chúng, tính cách lại có chút tùy hứng, giữa đám thiên kiêu 13, 14 tuổi đã thành công Khai Quang, thì Tống Tòng Tâm 20 tuổi mới tiến vào Khai Quang kỳ đúng là một người bên lề.

Đệ tử như nàng ở Vô Cực đạo môn có vị trí hơi giống gân gà, ăn thì vô vị, bỏ thì tiếc. Bỏ lại hồng trần thì có chút cô phụ thiên tư, tiếp tục bồi dưỡng thì nhiều nhất chỉ có thể làm một ngoại môn trưởng lão, nửa vời, địa vị khó xử.

Kỳ thật, với tư chất của Tống Tòng Tâm, nếu nàng liều mạng nỗ lực thì đích xác rất có thể bái nhập môn hạ chưởng giáo – đừng tưởng rằng đây là chuyện tốt, chưởng môn của Vô Cực đạo môn càng giống một loại tượng trưng tinh thần, Minh Trần thượng tiên lại càng có danh hiệu "Thiên hạ sư", cho nên những đệ tử được trưởng lão chọn lựa trong tông môn đều sẽ quy về môn hạ chưởng giáo, trở thành "đệ tử ký danh".

Mà trong quyển sách này, Linh Hi tiên tử là "nhập thất đệ tử" của Minh Trần thượng tiên. Sự khác biệt giữa nhập thất đệ tử và đệ tử ký danh, đại khái giống như trân châu và mắt cá chết, ranh giới rõ ràng, cách biệt một trời.

Một bên là đồ đệ ruột thịt có thể vào phòng sư trưởng nghe lời dạy dỗ, sư trưởng tương trợ, tài nguyên cùng hưởng, được giảng bài riêng và chỉ điểm trọng tâm; bên còn lại, lão sư còn chưa chắc đã nghe qua tên.

Đương nhiên, Tống Tòng Tâm cũng rất rõ ràng, cho dù là trở thành đệ tử ký danh của chưởng giáo, đãi ngộ trong tông môn cũng sẽ tốt hơn nhiều so với đệ tử ngoại môn.

Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn khác nhau một trời một vực, một bên chỉ là công việc tạm thời, một bên là vị trí vững chắc. Không chỉ tài nguyên giáo dục khác biệt, mà sự việc xảy ra, tông môn cũng có cách xử lý hoàn toàn khác nhau.

Trong câu chuyện, Tống Tòng Tâm ngưỡng mộ Minh Trần thượng tiên, dựa vào nỗ lực của bản thân, trước mặt mọi người trổ hết tài năng, giành được vị trí "Đại sư tỷ". Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không thể trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn.

Có lẽ vì ghen ghét, hoặc không muốn Linh Hi tiên tử làm vấy bẩn "vết nhơ" trên áo Minh Trần thượng tiên. Tóm lại, "Tống Tòng Tâm" đã đứng ở phía đối lập với nữ chính.

"Nhưng ta lại không ngưỡng mộ Minh Trần thượng tiên..." Tống Tòng Tâm lẩm bẩm, "Tuy rằng ta rất tôn kính chưởng môn, nhưng đó chẳng phải giống như tôn kính vĩ nhân trong sách giáo khoa sao? Chẳng ai lại nảy sinh ý đồ đen tối với thần tượng cả."

Tống Tòng Tâm không hiểu rõ.

Minh Trần thượng tiên ở Tu chân giới là một nhân vật cao vời vợi, khó ai có thể với tới.

Tống Tòng Tâm lớn lên với những truyền thuyết về Minh Trần thượng tiên. Trong truyền thuyết, Minh Trần thượng tiên trấn thủ biên giới tiên ma gần 1000 năm, dẫn dắt đệ tử môn phái đánh tan vô số yêu ma.

Nhân phẩm và hành động của ngài có thể xem là tấm gương sáng, như cột trụ trời trấn giữ núi sông, bảo vệ chúng sinh, ngàn năm như một.

"Không hiểu rõ nữa..." Tống Tòng Tâm chọc chọc cuốn sách thích đánh người, một tay chống cằm, ngẩn ngơ nói, "Tuy nói chính đạo khôi thủ yêu đồ đệ đích xác dễ gây ảnh hưởng, nhưng có thật sự cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt, phế bỏ tiên cốt đến mức đó không?"

Nghĩ đến việc mọi người trong sách lên án và tàn hại Minh Trần thượng tiên cùng ái đồ, Tống Tòng Tâm chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu. Xét về sự ổn định lâu dài giữa quốc gia và xã hội, cấm đoán sư đồ yêu nhau là có lý lẽ nhất định. Rốt cuộc, đó là ngăn chặn từ gốc rễ những kẻ xấu lợi dụng chuyện này để gây rối, là một sự bảo vệ đối với những đứa trẻ tâm trí chưa trưởng thành. Nhưng theo Tống Tòng Tâm, đôi sư đồ này không hề đề phòng hay e ngại ai, bản thân họ cũng không xuất phát từ những ý niệm dơ bẩn mới đến với nhau. Dù không quen nhìn sư đồ yêu nhau, thì tôn trọng, chúc phúc và rời xa là được.

Đạo giáo chú trọng "Đạo pháp tự nhiên, thuận theo vạn vật", ý này nằm ở việc tôn trọng sự "khác biệt" giữa vạn sự vạn vật. Rốt cuộc, lễ pháp và điều lệ đạo đức đều sẽ thay đổi theo thời đại và triều đại. Tống Tòng Tâm đến từ một thế giới khác, bản thân không có xiềng xích đạo đức của thời đại này, cũng không phản đối những mối tình sư đồ mà không phải do kẻ xấu treo ở miệng làm cái cớ. Nếu nhất định phải lên án, thì có lẽ chính là thân phận "chính đạo khôi thủ" của Minh Trần thượng tiên dễ gây ra tác dụng ngược đối với xã hội.

"Nhưng thân phận chính đạo khôi thủ là do Minh Trần thượng tiên đã trả giá rất nhiều vì thiên hạ thương sinh, mới được thế nhân ban cho danh hiệu này. Là vì có Minh Trần thượng tiên, mới có chính đạo khôi thủ, chứ không phải vì có chức vị chính đạo khôi thủ, mới có Minh Trần thượng tiên." Tống Tòng Tâm cười khổ, "Nếu người như Minh Trần thượng tiên còn không xứng có được hạnh phúc, vậy trên đời này còn ai xứng đáng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play