Ánh bình minh rực rỡ chiếu rọi, núi non xanh biếc như tranh vẽ, khói bếp lượn lờ trong thôn xóm. Tiếng gà gáy vang vọng đánh thức Oanh Nhiên.
Nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng, vùi đầu vào chăn, trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng đã không tài nào ngủ lại được. Dù vậy, nàng vẫn lười mở mắt, nằm trên giường nửa tỉnh nửa mơ.
"Đến tối về, ta dời chuồng gà ra sau núi nhé?" Một giọng nam trầm ấm, dịu dàng vang lên bên tai nàng.
Oanh Nhiên lắc đầu, kéo dài giọng điệu, lại hừ hừ một tiếng.
Cửa sổ phòng đóng kín.
Trong bóng tối mờ ảo, nam tử mặc một bộ thanh sam (áo xanh), bước đến bên giường, kéo chăn đang trùm kín đầu Oanh Nhiên xuống. Hắn cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Buổi sáng nàng muốn ăn gì?"
"Không ăn. Hôm nay ta muốn đi chơi ở trấn trên, ăn ở đó luôn." Vừa mới tỉnh giấc, giọng Oanh Nhiên nhẹ nhàng, chậm rãi.
"Đi trấn trên bằng xe ngựa của thôn?"
"Bằng hữu ta đến đón."
"Nàng có bạn mới?"
"Là học trò cũ của cha ta. Bây giờ hắn là tu sĩ Huyền Đạo của Nho Môn, biết ngự kiếm, đón ta rất tiện."
"Vậy ta đi đây."
Oanh Nhiên gật đầu: "Ừm."
Nàng xoay người lại, nhắm mắt vươn tay về phía nam tử, hắn thuận thế cúi người, để nàng vòng tay ôm lấy cổ mình.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.
Oanh Nhiên cong môi cười, nằm xuống, giọng nói mơ hồ: "Chàng cẩn thận nhé. Hai hôm trước ta đi nghe kể chuyện ở trấn trên, nghe nói gần huyện Vân Thuỷ lại có ma xuất hiện."
Nam tử giúp nàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán: "Ừ. Nhớ về trước khi trời tối."
Oanh Nhiên gật đầu, khuôn mặt bầu bĩnh mang chút trẻ con, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Nam tử đứng thẳng người, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Hoài Chân." Oanh Nhiên đột nhiên gọi hắn: "Buổi tối ta muốn ăn gà, còn nữa, chàng đã giặt cái váy màu xanh lục nhạt của ta chưa? Ta muốn mặc."
Hắn quay trở lại, lấy chiếc váy màu xanh nhạt từ trong tủ quần áo, đặt lên giá treo đồ bên giường.
Oanh Nhiên lại vươn tay ôm hắn khi hắn cúi người, nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái.
Đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng, góc cạnh sắc sảo, nhưng da dẻ lại vô cùng mịn màng, hôn lên rất mềm mại.
Oanh Nhiên hôn xong nằm xuống, vẫn nhắm mắt, vẫy tay với hắn: "Chàng mau đi đi, nếu không sẽ lỡ chuyến xe đi trấn Kim Thủy đấy."
Nam tử đáp lời: "Ừ, ta đi đây."
Oanh Nhiên không gọi hắn nữa, nằm trên giường mơ màng ngủ nướng thêm một lúc, ước chừng thời gian không còn sớm nữa, cuối cùng đành phải miễn cưỡng rời giường.
Cởi bộ đồ ngủ cộc tay, quần đùi đặc chế trên người, Oanh Nhiên mặc vào chiếc váy xuân đào hoa xanh.
Chiếc váy này rất mát mẻ, mặc vào cũng rất tiện hoạt động, theo Oanh Nhiên thấy thì nó hơi hướng theo kiểu dáng thời Tống, nhưng lại có chút khác biệt.
Mặc váy xong, Oanh Nhiên dùng nước ấm mà phu quân đã đun sẵn để rửa mặt.
Đang là tiết trời cuối xuân, nhiệt độ đã bắt đầu nóng lên. Dùng nước như vậy để rửa mặt rất là dễ chịu.
Rửa mặt xong thấy tỉnh táo hơn nhiều, nàng ngồi vào bàn trang điểm, trang điểm đơn giản.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt trắng nõn, môi anh đào, mày liễu mắt hạnh.
Oanh Nhiên nhìn mình trong gương, một lần nữa cảm thấy thật kỳ diệu. Kiếp này của nàng, vậy mà vẫn giống hệt như trước khi xuyên qua.
Chỉ là trước khi xuyên qua đây, nàng chết do việc quá sức, ánh mắt đã trở nên tê dại vì bị công việc tra tấn.
Còn bây giờ nàng mới chỉ mười chín tuổi, hơn nữa từ khi gả cho người ta hơn một năm trước, phu quân đối xử với nàng còn tốt hơn cả người nhà của nàng ở cả hai kiếp.
Ở nhà nàng không cần phải làm việc nhà gì cả, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem làm sao để sống thật vui vẻ là được.
Mới đầu nàng cũng cảm thấy như vậy thật không hay.
Nền giáo dục ở kiếp trước đã quá xa xôi, tạm thời không nhắc đến.
Nhưng kiếp này phụ thân nàng là một lão phu tử. Cho dù thế giới này không phải là cổ đại thuần túy, mà là thế giới tu tiên. Phụ thân nàng, với tư cách là một phu tử người phàm, vẫn dạy nàng từ nhỏ rằng phu vi thê cương, nữ tử phải hiền lương thục đức.
Nàng không thích nghe những lời này, nhưng cũng không nghĩ đến việc sau khi thành thân lại làm một bà chủ bỏ bê mọi việc, không làm gì cả.
Nhưng sau khi thành thân, phu quân nàng nói: "Để nàng gả cho ta, mạo hiểm sống cùng ta ở nơi rừng sâu núi thẳm này, đã khiến nàng chịu thiệt thòi rồi. Nếu ta không thể chăm sóc nàng, thì ta sẽ không cưới nàng."
Từ đó, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do hắn lo liệu. Thời gian dài, nàng cũng quen rồi.
Nàng chỉ thỉnh thoảng nổi hứng, giúp hắn một tay. Hoặc là lúc rảnh rỗi, thêu cho hắn một chiếc khăn buộc tóc hoặc thêu một cái túi thơm.
Tuy tay nghề không được khéo léo cho lắm, nhưng đó cũng là tấm lòng.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, nàng trang điểm xong, Oanh Nhiên cầm lấy chiếc túi vải nhỏ, cài lên trâm trúc hình hoa đào mà phu quân mới làm cho nàng gần đây, rồi bước ra khỏi cửa.
Đi đến bên hồ đã hẹn với bạn, Oanh Nhiên đợi một lát, liền thấy một nam tử ngự kiếm bay tới.
Nam tử trạc tuổi Oanh Nhiên, tên là Quan Dập.
Ngày xưa từng học tập dưới trướng phụ thân Oanh Nhiên, không đồng tình với lối dạy cổ hủ, giáo điều của phụ thân nàng, vì vậy mà kết bạn với Oanh Nhiên.
Ba năm trước, hắn được phát hiện có căn cốt tu luyện, bị đưa đến Túc Kinh, đô thành của Ý Vương Châu.
Mấy hôm trước vừa nhận chức trở về, hiện là một Huyền sai của Huyền nha ty huyện Vân Thủy.
"Oanh Oanh."
Quan Dập đáp xuống trước mặt Oanh Nhiên, ra vẻ tiêu sái chỉnh lại chiếc mũ sai màu vàng của mình, nhìn quanh một lượt: "Sao phu quân của ngươi không đến tiễn ngươi? Ta nghe nương ngươi nói, hắn là người có tướng mạo ngàn năm khó gặp."
Oanh Nhiên cười: "Ngươi nghe nương ta thổi phồng đấy thôi. Tính khí của nương ta thế nào ngươi còn lạ gì? Đen cũng có thể thổi thành trắng."
Nhưng mà, tướng mạo phu quân nàng quả thật...
Oanh Nhiên nghĩ đến đêm qua, nàng ngủ bên cạnh hắn, dùng tay phác họa gương mặt hắn ở cự ly rất gần.
Dù đã thành thân gần hai năm, nàng vẫn sẽ thất thần cảm thán:
Sao một người phàm lại có thể lớn lên thành như vậy...
Quan Dập thi pháp, biến kiếm lớn hơn, gọi Oanh Nhiên lên: "Phụ thân ngươi nói, hắn là một thư sinh, học vấn rất tốt, đáng tiếc chỉ là người phàm, lại không có ý định tham gia khoa cử do triều đình tổ chức. Vậy bây giờ hắn đang làm gì?"
Oanh Nhiên lên kiếm, nắm chặt áo hắn: "Ở trấn Kim Thủy làm tiên sinh kế toán."
"Thu nhập thế nào?"
Lời vừa dứt, kiếm bay lên.
Oanh Nhiên đột nhiên bay lên không trung, tim treo lơ lửng. Thích ứng một hồi với cảm giác bị gió bao quanh, nàng thưởng thức phong cảnh dưới chân: "Cũng tàm tạm, một tháng năm khối linh thạch."
Quan Dập: "Đối với người phàm mà nói, năm khối linh thạch cũng đủ dùng rồi."
Oanh Nhiên: "Ừm. Hơn nữa năm khối linh thạch, phần lớn là tiêu vào người ta. Ta mà không mua quần áo cho hắn, thì nửa năm hắn chỉ mặc đi mặc lại hai bộ kia, cũng không biết thay."
Quan Dập: "Vậy thì tốt. Ta vốn còn tính toán, nếu hắn đối xử không tốt với ngươi, ta sẽ đi đánh hắn một trận đấy."
Oanh Nhiên bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng bay lượn trong gió.
Rất nhanh, đã đến huyện thành Vân Thủy.
Kiếm đáp xuống huyện thành, người phàm xung quanh đều tránh né, không dám mạo phạm tu sĩ.
Oanh Nhiên cảm thán: "Ngự kiếm thật nhanh, thật tiện lợi."
Quan Dập không nói gì.
Oanh Nhiên lại nói: "Nhưng phu quân ta dự định mua cho ta một chiếc xe ngựa, chúng ta đang tiết kiệm tiền, cũng rất tốt."
Quan Dập dẫn Oanh Nhiên đến Duyệt Hồng lâu tốt nhất trấn, suy nghĩ nói: "Hay là ta cho ngươi linh thạch trước, ngươi đi mua? Một tháng ta có năm mươi khối linh thạch, một mình ta căn bản tiêu không hết."
Oanh Nhiên lắc đầu, nói nhỏ nhẹ như đang nói chuyện riêng với Quan Dập: "Nếu là thê tử của ngươi mượn tiền của nam nhân khác đi mua xe ngựa, ngươi có vui không?"
Quan Dập cười: "Ngươi còn rất để ý đến suy nghĩ của hắn."
Oanh Nhiên nghĩ đến phu quân, ý cười càng đậm: "Hắn đối với ta rất tốt."
Hai người vừa nói vừa đi vào Duyệt Hồng lâu.
Thấy trong đám người đến có tu sĩ, tiểu nhị lập tức dẫn Quan Dập lên lầu hai, đến vị trí tốt gần lan can.
Dùng rèm trúc ngăn cách riêng, lại có thể nghe thấy người kể chuyện ở dưới lầu.
Quan Dập hỏi: "Ngươi rất thích phu quân của mình sao? Sau khi ta trở về, nghe nói ngươi đã thành thân, thật sự rất kinh ngạc. Phụ thân ngươi từ khi ngươi mười lăm tuổi đã ép ngươi thành thân, ngươi cứ khăng khăng kéo dài mãi. Ta còn tưởng rằng ngươi căn bản không có ý định thành thân đấy chứ."
Oanh Nhiên ngồi xuống, cảm khái: "Ngày tháng như thế nào cũng phải sống, chỉ cần có thể khiến bản thân sống vui vẻ hạnh phúc, thế nào cũng được. Ta không thành thân, chỉ là chưa gặp được người cảm thấy thích hợp, ta không muốn tùy tiện chọn một người. Nếu cả đời không gặp được, vậy thì ta cũng sẽ cả đời sống một mình."
Vừa nói chuyện, tiểu nhị mang thực đơn đến để chọn món.
Quan Dập để Oanh Nhiên chọn.
Oanh Nhiên cũng không khách khí với hắn, vừa chọn vừa nói: "Nhưng không ngờ, không lâu sau, ta đi cho chó ăn, liền gặp được phu quân ta."
Nàng chọn ba món thường thấy và một món canh.
"Khó có được khi ta mời khách, sao không chọn thêm mấy món nữa? Sau này ta cũng không phải lúc nào cũng mời ngươi đâu."
Quan Dập nói đùa, lại hỏi: "Sau đó thì sao? Ngươi đối với phu quân ngươi nhất kiến chung tình?"
Quan Dập lại chọn thêm hai món, tiểu nhị lui xuống, buông rèm trúc.
Oanh Nhiên lắc đầu, ánh mắt xa xăm: "Lần đầu ta gặp hắn, trời mưa tầm tã, hắn ngồi ở đó không che dù, chỉ ngẩn người."
"Ta ở đó cho chó ăn... Con chó ta nuôi, là lần ta đi chơi, bị một con yêu thú cấp một đuổi theo. Nó giúp ta đuổi con tiểu yêu đi, ta liền bắt đầu cho nó ăn."
"Ta nuôi nửa năm, nó vẫn gầy trơ xương. Hôm đó ta vẫn ở đó cho nó ăn, hắn nhìn con chó, đột nhiên cười. Con chó không hiểu sao rất sợ hắn, ta liền che nó sau lưng, hỏi hắn, ngươi cười gì?"
"Hắn nói, ngươi cho nó ăn như vậy, sẽ làm nó chết đói. Ta nói chó đều ăn cái này. Hắn nói con chó này không giống. Rồi từ bên cạnh lấy ra một miếng thịt."
"Ta nghĩ đó có lẽ là thịt hắn mua về ăn, hắn lấy cho chó ăn, thật là tốt bụng. Tuy con chó sợ hắn, nhưng hình như nó đói lắm rồi, rất thích ăn miếng thịt hắn cho. Hắn cho ăn rất nhiều thịt, ta lo hắn không có gì ăn, liền bảo hắn đừng cho nữa. Hắn cũng không cho nữa."
"Sau đó ta đi cho chó ăn, liền thường xuyên thấy hắn. Hắn thường mang thịt và xương cho nó ăn, mỗi lần mưa cũng không mang dù, cứ ngồi đó ngẩn người."
Oanh Nhiên nói, mím môi cười: "Rồi có một lần, ta mang hai cây dù qua. Cho hắn một cây dù, để hắn tự che dù về nhà. Sau này chúng ta dần dần quen nhau."
Quan Dập trêu chọc "Ôi chao" một tiếng.
Oanh Nhiên lại nghiêm mặt nói: "Nhưng lúc đó ta vẫn chưa thích hắn, chỉ cảm thấy, hắn rất tốt."
"Sau này con chó béo lên, cha lại ép ta thành thân, trong lòng ta phiền muộn, bèn đến dưới gốc cây cho chó ăn ngồi. Hắn đến, ta coi hắn là bạn, liền nói với hắn chuyện cha ép ta."
"Rồi hắn nói, hắn có thể giúp ta."
Quan Dập: "Sau đó, ngươi liền thích hắn."
"Chưa đâu."
Oanh Nhiên phủ nhận, chống cằm cười: "Là sau khi thành thân, hắn đối xử với ta còn tốt hơn cả nương ta đối với ta. Rất kiên nhẫn, rất dịu dàng, ban đầu rất nhiều việc hắn đều không biết làm, không biết nấu cơm, không biết may vá... Sau này cũng vì ta mà học."
"Tuy rằng..." Oanh Nhiên nhỏ giọng nói: "Tay nghề cũng chỉ đến thế thôi."
Quan Dập và Oanh Nhiên cùng nhau cười rộ lên.
Đột nhiên, tiếng thước gõ bàn vang lên trong đại sảnh, làm Oanh Nhiên giật mình.
Nàng và Quan Dập cùng nhìn xuống lầu.
Người kể chuyện nói: "Thế nhân đều biết, thế gian chia ba cõi. Hạ giới, chính là nơi người phàm tu sĩ chúng ta ở; trung giới, chính là nơi chư vị Địa Tiên ở. Còn thượng giới, thì là nơi thượng tiên và Vô Cực Thiên Thần Đế ở. Ba giới liên thông cùng câu chuyện của Huyền Đạo chúng tiên thần, chắc hẳn mọi người đều nghe chán rồi."
"Hôm nay ta kể cho chư vị nghe một câu chuyện, các vị tuyệt đối không thể nghe được ở nơi khác. Bởi vì trừ ta ra, không ai dám kể."
"Nhân vật chính trong câu chuyện này, hắn xuất thân tôn quý, lại giết thân tộc, uống máu ăn thịt! Tàn sát tiên thành, máu chảy thành sông! Các đạo phái Huyền Môn bao vây diệt trừ, đều là có đi không về!"
"Hắn tắm máu cửu trùng sơn Quỳnh Vũ, tàn sát khắp diệu cảnh mười ba châu! Giết đến nỗi tiên thú Quỳnh Vũ gần như tuyệt chủng, đệ tử Diệu Cảnh đoạn đời!"
"Giết đến nỗi vân thượng thiên tiêu tuyệt địa thiên thông (1), giết đến nỗi diệu cảnh Quỳnh Vũ không thể không mai danh ẩn tích! Từ đó hạ giới không còn tìm được tung tích tiên nhân, không còn ai có thể đặt chân đến diệu cảnh Quỳnh Vũ, không còn ai phi thăng lên mây trời!"
(1) Cụm từ này thường được sử dụng để mô tả sự chia cắt giữa hai thế giới sau khi xảy ra một sự kiện nào đó, có thể là do sự can thiệp của các vị thần hoặc do một biến cố lớn làm thay đổi trật tự của vũ trụ.
"Tiên nhân cõi này, vì hắn mà ẩn. Huyền Đạo cõi này, vì hắn mà suy..."
Đồng tử Quan Dập co rút lại, đột nhiên đứng dậy quát lớn: "Câm miệng! Dám ở đây nói về hắn, ngươi không muốn sống nữa sao!"
Mọi người dưới sảnh bị Quan Dập làm giật mình, ngẩng đầu thấy hắn một thân hoàng bào của Huyền nha, lập tức tan tác bỏ chạy. Tên kể chuyện kia cũng vội vàng chuồn mất.
Oanh Nhiên không hiểu ra sao: "Sao vậy?"
Quan Dập lắc đầu: "Người phàm bây giờ gan lớn thật, dám ở đây nhắc đến hắn."
Oanh Nhiên cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng: "Ai vậy?"
Quan Dập nhìn xung quanh, ghé sát tai nàng hạ thấp giọng: "Đừng hỏi, tên của hắn không được nhắc đến. Nếu bị ma đạo cuồng tín của hắn nghe thấy, sẽ chết đó."
Nói xong, Quan Dập kiêu ngạo lắc đầu: "Ta cũng là sau khi bái nhập Huyền Môn mới biết được những chuyện mà người phàm các ngươi không biết."
Oanh Nhiên là loại người tuyệt đối không chủ động tìm chết.
Chuyện không nên hỏi, nàng liền không truy vấn nữa. Liếc mắt nhìn Quan Dập, trêu chọc: "Được được được, tu sĩ đại nhân thật lợi hại."
Quan Dập lại cùng nàng cười lớn.
"Đúng rồi, phu quân của ngươi tên gì?"
"Từ Ly Lăng, tự Hoài Chân."
"Từ Ly Lăng..." Quan Dập sờ sờ cằm: "Nhớ kỹ rồi."
Ăn xong cơm, hắn đi dạo phố một vòng với nàng, hai người trò chuyện về chuyện của hắn ở Nho Môn Huyền Đạo, Oanh Nhiên mua cho Từ Ly Lăng một chiếc dây buộc tóc vân trúc mới.
Thời gian không còn sớm, Quan Dập bèn ngự kiếm đưa Oanh Nhiên về núi.
Ngự kiếm buổi chiều tà, phong cảnh nhìn thấy lại khác biệt.
Tuy rằng đứng trên kiếm rất đáng sợ, nhưng phong cảnh thật sự rất đẹp.
Oanh Nhiên nhìn quanh bốn phía, ghi nhớ phong cảnh, sau khi xuống đất liền vẫy tay với Quan Dập, trở về nhà.
Từ xa, nàng nhìn thấy trong nhà đã bốc lên khói bếp, là Từ Ly Lăng đã trở về.
Con chó nàng nuôi đang ở trước cửa sân ăn thịt hắn mang về, đã từ gầy trơ xương ban đầu, đến bây giờ trở nên tráng kiện như hổ rồi.
Từ Ly Lăng gần như mỗi ngày đều có thể mang thịt về, Oanh Nhiên đã từng hỏi hắn lấy đâu ra nhiều tiền mua thịt như vậy.
Hắn nói những thịt này không ai ăn, liền mang về cho chó ăn.
Oanh Nhiên hỏi: "Là thịt thừa của súc vật sao?"
Từ Ly Lăng: "Coi như là vậy đi."
Oanh Nhiên sau này từng đến nơi hắn làm tiên sinh kế toán chơi, bên cạnh quả thật có một cửa hàng thịt rất lớn, bán thịt heo, thịt bò, thịt dê, nàng liền không để ý nữa.
Nàng đi đến cửa, gọi một tiếng: "Tiểu Hoàng."
Con chó toàn thân đen tuyền, chỉ có chóp đuôi một nhúm vàng sủa hai tiếng, trên răng sắc nhọn còn dính máu thịt, trông có chút đáng sợ.
Tiếng chó sủa không phải tiếng chó sủa bình thường, mà là tiếng gầm gừ gần như của dã thú.
Nhưng chó nhà mình nuôi, Oanh Nhiên sẽ không cảm thấy đáng sợ.
Nhân lúc phu quân còn chưa ra, Oanh Nhiên muốn lén sờ Tiểu Hoàng hai cái.
Hắn không thích nàng sờ Tiểu Hoàng, mỗi lần nhìn thấy nàng sờ đều không vui lắm. Nhưng mà cũng không biểu hiện ra, là Oanh Nhiên tự mình cảm nhận được.
Oanh Nhiên đưa tay về phía Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng lại tự mình ư ử trốn tránh.
"Tiểu Hoàng, đừng chạy."
Oanh Nhiên cười muốn dùng hai tay bắt lấy nó.
Tiểu Hoàng co cẳng muốn chuồn, còn chưa chuồn đi, một bóng người từ trong bếp đi ra.
Là Từ Ly Lăng.
Hắn đứng ở đó nhìn nàng và Tiểu Hoàng, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ. Thân hình cao gầy thanh tuấn, ngọc tư nhã nghi, trông đúng là một thư sinh văn nhã.
Bóng chiều bao phủ khuôn mặt hắn, nhuộm lên vẻ âm u cho khuôn mặt trắng như tuyết lạnh ngọc ngà, không vướng bụi trần của hắn vào ban ngày.
Tuy nhiên Oanh Nhiên cảm thấy, hắn không phải là một người âm u.
Tiểu Hoàng gần như kinh hãi "gâu" một tiếng, kéo theo thịt và xương chưa ăn hết chạy mất.
Oanh Nhiên đứng thẳng người, khẽ ho hai tiếng, dang hai tay chạy về phía hắn: "Hoài Chân."
Hắn im lặng nhìn nàng, khi nàng chạy đến trước mặt, ôm nàng vào lòng.
Oanh Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn cười.
"Đang nấu cơm sao? Có cần ta giúp không?"
"Đang chuẩn bị giết gà. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, chạy cả ngày rồi."
Từ Ly Lăng giơ tay vuốt lại những sợi tóc mái trước trán nàng.
Oanh Nhiên: "Được. Lát nữa tặng chàng một món quà."
Nàng giấu dây buộc tóc, cười tủm tỉm về phòng.
Từ Ly Lăng bắt lấy một con gà, đi vào bếp.
Hắn đứng bên cửa sổ bếp, gọi Tiểu Hoàng ở đằng xa: "Lại đây."
Tiểu Hoàng lập tức cụp đuôi chạy tới.
Bàn tay thon dài của Từ Ly Lăng bóp cổ gà, dùng tay không bẻ gãy xé rách, màu đỏ tươi dọc theo đầu ngón tay trắng như ngọc của hắn chảy xuống.
Xé bụng gà, móc nội tạng ra, ném đầu và nội tạng cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ở dưới cửa sổ ăn đầu gà, tang thương nhìn về phía mặt trời lặn ở chân trời.
Lại là một ngày yên bình.
Hôm nay nữ chủ nhân cũng không phát hiện, nó vốn không phải là chó, mà là tiên thú trấn giữ tiên mộ đất hoang.
Còn có phu quân của nàng, hôm nay cũng cho nó ăn thịt của đại tu Huyền Đạo.