Phùng Gia Ấu vội kéo tay áo Tạ Lãm, lắc đầu ra hiệu. Hiện giờ mọi người cùng chung hoàn cảnh, ít nói lời chế nhạo thì hơn.
Tạ Lãm tỏ vẻ oan ức: "Ta chỉ cảm khái thôi mà, đâu có ý châm biếm hắn."
Nhưng Lý Tự Tu quả thực bị đâm trúng tim đau nhói, song dần bình tĩnh lại, chấp nhận mà nói: "Suy luận của cô có lẽ không sai, là Tần Thạc."
Phùng Gia Ấu thở dài: "Nếu vậy, ta nghĩ tốt nhất là nên rời đi trong đêm. Chúng chưa đạt được mục đích lần đầu, sẽ cần thời gian bàn bạc kế hoạch tiếp theo, vẫn còn hy vọng thoát. Càng chần chừ, càng khó thoát."
Lý Tự Tu lại không lạc quan như vậy. Y cúi đầu, ánh mắt tối sầm: “Đối phó với ta, bọn chúng không cần phải suy tính nhiều. Trong mắt chúng, ta không có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần bịa ra một lý do qua loa, chẳng ai sẽ đứng ra đòi công bằng cho ta."
Nhưng chúng đã lầm to. Nếu y chết ở đây, phụ thân y sẽ không tiếc bất cứ giá nào, diệt trừ chúng tận gốc, đưa từng tên xuống gặp Diêm Vương. Nhưng bí mật này, y chết cũng không thể nói ra.
Sau khi bị tấn công, Lý Tự Tu mơ hồ nhận thấy nguy cơ nên đã gửi thư cho phụ thân, nhưng "nước xa không cứu được lửa gần." Lúc này, y chỉ mong được trở về để viết thêm một bức thư xin lỗi ông vì đã hiểu lầm nhiều năm. Nhưng tình hình hiện tại e rằng thư sẽ rơi vào tay kẻ khác. Dù từ trước đến nay, thư từ giữa hai cha con đều là mật mã chỉ có họ hiểu và đường đi của thư rất vòng vèo, y vẫn không dám mạo hiểm thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play