Tạ Lãm đối diện với Tạ Triều Ninh, không kiềm chế được chút nào: “Người ta đã chết hết rồi, cha còn phóng hỏa làm gì? Đốt xác để hả giận ư?"
Không đúng. Tạ Lâm Khê vừa nói là để che giấu chuyện đệ đệ y bị bắt cóc.
Tạ Lãm chất vấn: "Cha đến dịch quán Kinh Bắc trước. Vốn định tìm Lục ngự sử báo thù, nhưng phát hiện bọn họ đã bị giết hết, chỉ còn đứa con trai nhỏ của Lục ngự sử còn sống, nên cha bắt nó đi rồi phóng hỏa thiêu dịch quán?"
"Gần như vậy." Tạ Triều Ninh lạnh lùng nói, "Vì bản sớ buộc tội của họ Lục mà ta bị xử lưu đày. Ta biết mình thất trách nên không có ý phản kháng. Nhưng đáng thương vợ con ta ở quê nhà, chưa kịp đoàn tụ đã chết thảm. Con trai ta mới mấy tháng tuổi bằng với đứa nhỏ nhà họ Lục. Ta đóng quân giữ kho lương Điền Trung suốt gần một năm chưa từng về nhà, thậm chỉ chưa từng thấy mặt nó, chưa kịp đặt cho nó cái tên hay, thì nó đã chết rồi."
"Con trai cha?" Tạ Lãm muốn hỏi có phải ông bị mất trí không, chẳng phải hắn là con ông sao, chết khi nào chứ?
Hay là hắn còn có anh em sinh đôi?
Đột nhiên đồng tử của Tạ Lãm co rút lại. Hắn nhìn Tạ Lâm Khê đang lạnh lùng nhìn Tạ Triều Ninh. Rồi lại nhìn Tạ Triều Ninh trên lầu cao, hai mắt nhắm lại như không muốn nhớ lại chuyện xưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT