Tạ Triều Ninh vì chột dạ, không dám cho Tạ Lãm biết ông đã phạm sai lầm gì, bởi vì sai lầm đó có liên quan đến hắn.
Việc ông tức giận với Tạ Lãm rồi nói mình thấy thất vọng, giờ đây trở nên dễ hiểu hơn.
Phùng Gia Ấu đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng nói dịu dàng của nữ tử: “Tiểu Sơn, về khuôn mặt của Tạ Lâm Khê, ta có thể làm chứng cho nó. Năm đó chính ta đã chữa trị cho nó, nó thực sự mắc bệnh dịch. Đừng nói là hủy dung, ngay cả mạng cũng suýt mất."
Phùng Gia Ấu quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử vừa nói bước ra từ cổng thành.
Lúc này mặt trời đã khuất núi, nhưng bà vẫn cầm một chiếc dù, mặc trang phục của dân bản địa, đầu đội khăn lụa sa màu xanh biếc, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Qua lớp sa mỏng có thể thấy được gương mặt xinh đẹp, nhìn chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu biết bà ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi, bởi vì trên eo bà đeo một túi vải mà người châm cứu thường dùng – bà là một đại phu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play