Úc Lê từ nhỏ đã biết mình khác với mọi người.

Sự khác biệt ấy không chỉ đến từ xuất thân, mà còn là từ bản thân cô.

Và một thứ được gọi là “thiết bị phát nhiệm vụ” cùng sinh ra với cô.

Ngay từ khi sinh ra, cô đã hiểu rất nhiều thứ. 

Những món đồ chơi khiến trẻ con hào hứng thì với cô lại nhạt nhẽo vô cùng. 

Cô không ngạc nhiên trước quyền lực hay sự kính trọng của người khác, cũng không tò mò với những chuyện kỳ quái trên đời.

Cô chỉ... điềm nhiên chấp nhận.

Ngay từ ngày đầu tiên được sinh ra, cô đã biết khái niệm “chào đời” là gì.

Cô còn nhớ được những chuyện xảy ra khi còn là đứa bé, dù theo nghiên cứu, trẻ con phải hai ba tuổi mới có ký ức dài hạn.

Trong đầu cô còn có một “thiết bị công nghệ cao",  không chỉ có thể nói chuyện với cô, mà còn phát lệnh nhiệm vụ. 

Vì thế, cô gọi nó là “thiết bị phát nhiệm vụ”.

Vào ngày cô ra đời, giọng nói đó lần đầu tiên vang lên.

“Chúc mừng cô đã chào đời.

Địa điểm: Bệnh viện tư nhân của giới tài phiệt tại thủ đô.

Mẹ: Người phụ nữ mạnh mẽ, ưu tú, trong mắt chỉ có sự nghiệp.

Cha: Người thừa kế tài phiệt, tàn nhẫn và sĩ diện, bảo vệ người nhà tới cùng.

Mô tả: Cô sẽ có một kẻ thù định mệnh. Vị hôn phu của cô thích cô ta, bạn thân đồng cảm với cô ta, người nhà sẽ giúp đỡ cô ta. 

Cuối cùng, cô sẽ bị chính cô ta hại chết.

Nhiệm vụ chính: Sống sót an toàn đến năm 20 tuổi.

Nhiệm vụ phụ: "Khiến mọi người yêu quý cô.”

Khi ấy, Úc Lê không có phản ứng gì, cũng chẳng biết mình đang bực vì chuyện gì. 

Mãi đến khi thiết bị đó bắt đầu phát lệnh thật sự, cô mới hiểu mình phải không ngừng hoàn thành các nhiệm vụ chính và phụ.

Trước cột mốc đại nạn 20 tuổi, cô sẽ phải vượt qua hàng loạt nhiệm vụ.

Ví dụ như: “Giành hạng nhất toàn khóa”,

“Đạt giải cao trong cuộc thi”,

“Trốn thoát thành công sau khi bị bắt cóc”…

Úc Lê không muốn chết. 

Nói đùa chứ, cô có quyền lực vô song, tiền nhiều đến mức đếm không xuể.

Có cả tủ tài sản, bãi đậu xe đầy siêu xe chưa kịp chạy thử, trang sức nhiều tới mức chưa đeo hết…

Sinh ra đã ở vạch đích, cô chẳng có lý do gì để đi tìm cái chết cả.

Cái người mà sẽ hại chết cô, “đối thủ định mệnh” mới là người nên biến mất.

Vì thế, nếu phải làm nhiệm vụ thì cô sẽ làm. 

Việc cứu người cũng không phải lần đầu cô thực hiện.

Việc cô tham dự bữa tiệc chào đón Từ Tể Đàm về nước hôm nay cũng vì vậy. 

Cô nhớ khi còn nhỏ từng gặp anh vài lần, nhưng hai người không cùng lứa tuổi. 

Sau khi học xong tiểu học, Từ Tể Đàm đã ra nước ngoài, nên họ gần như không có liên hệ.

Muốn cứu Từ Tể Đàm, trước hết phải hiểu rõ anh là người thế nào.

Cô bước tới, dừng lại trước mặt Tể Đàm.

“Anh Tể Đàm, sao giờ mới xuất hiện?”

Cách gọi đó khiến Tể Đàm bật cười. 

Đã lâu không gặp Quyền Úc Lê, khi còn nhỏ, cô cũng gọi anh như vậy.

Mọi thứ như một vòng tuần hoàn. 

Tể Đàm liếc nhìn đám đông phía xa, nơi trò hề vẫn còn tiếp diễn. 

Anh khẽ nhìn cổ Úc Lê: “Chiếc vòng quý giá vậy, nói bỏ là bỏ luôn sao?”

Chắc là đã chứng kiến toàn bộ. 

Úc Lê nghĩ thầm: Cô không rõ tính cách của Tể Đàm, nhưng nghe giọng anh... hình như có chút trách móc?

A.

Úc Lê không buồn giả vờ nữa, cô vốn dĩ là người thẳng thắn và gay gắt. 

“À, anh nói cái vòng cổ này hả? Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình phải đeo cùng kiểu với loại người như cô ta là em đã thấy mất mặt rồi.”

Từ Tể Đàm nghẹn họng. 

Quyền Úc Lê đúng là dứt khoát thật.

Nhưng anh cũng chẳng có tư cách nói gì, vì bản thân trước đây cũng từng làm những chuyện như thế. 

Chỉ là lớn lên rồi, mới dần bỏ bớt.

Chỉ là, cái vẻ “tôi đúng nên tôi không sai” của Quyền Úc Lê…

Anh nhìn cô chăm chú. 

Dưới ánh trăng, dáng vẻ thẳng lưng ngẩng đầu.

Khí chất kiêu hãnh và bất cần của cô khiến người ta có cảm giác như thể đang đối mặt với điều gì đó không thể xâm phạm. 

Dù là đang làm những chuyện chẳng hay ho, cũng chẳng nỡ trách cô nặng lời.

Thực ra… cũng không thể trách Quyền Úc Lê được.

Từ Tể Đàm cụp mắt xuống, rồi lại nhìn cô khi cô cười nói nhẹ nhàng.

“Lâu rồi anh không trở lại, sau này nếu hội trưởng ở lại thủ đô, có thời gian thì đi ăn một bữa với anh.”

“Giờ thì… để tôi đi đóng vai kỵ sĩ, giải cứu tiểu thư đang khóc sưng mắt kia đã.”

Anh bước về phía Cụ An Mỹ. 

Dù gì cũng là địa bàn nhà anh, xảy ra chuyện như vậy thì anh vẫn thấy khó chịu.

Vừa đi được một đoạn thì bị Úc Lê gọi lại.

“Gì thế?” 

Từ Tể Đàm quay đầu.

“Cho em cách liên lạc đi.” 

Úc Lê giơ điện thoại: “Anh vừa nói sẽ mời em ăn mà?”

Từ Tể Đàm sững người một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng và lấy điện thoại ra để kết bạn.

Hai ngày nay trở về, anh cũng từng nghe mấy lời đồn về Quyền Úc Lê rằng cô lạnh lùng, khó gần, khó tiếp cận. 

Nhưng hôm nay nhìn lại, dường như… không giống lắm?

Sau đó, hai người chia tay.

Úc Lê đứng tại chỗ, nhìn Từ Tể Đàm bước vào đám đông, đỡ Cụ An Mỹ dậy rồi cho người đưa cô ta ra ngoài. 

Người xung quanh bắt đầu than phiền rằng dạo gần đây Từ Tể Đàm cứ “tiễn đi” hết niềm vui của họ.

Nhưng anh chỉ cười, trấn an mọi người, nói hôm nay cứ chơi thoải mái.

Úc Lê thu hồi ánh mắt, thầm định nghĩa về Từ Tể Đàm.

Một người đàn ông tưởng mình trưởng thành và bao dung, nhưng thực ra là rất giả tạo.

Bữa tiệc kết thúc, Úc Lê lên xe rời khỏi biệt thự, tiện đường đưa Tống Mẫn Tinh về trước. 

Cô bạn này còn muốn đi chơi tiếp, khiến Úc Lê cũng phải bội phục.

Trước khi xuống xe, Tống Mẫn Tinh còn nói chờ chân khỏi sẽ rủ cô đi cắm trại ở Lê Sơn. 

Dù Úc Lê không nói gì, cô ấy vẫn lải nhải mười phút.

Chỉ đến khi Úc Lê gật đầu, Tống Mẫn Tinh mới cười rạng rỡ như một đóa bìm bìm.

Khi Úc Lê trở lại trang viên Diên Hoa thì đã gần 11 giờ đêm. 

Trang viên rộng hàng trăm mẫu, sáng đèn rực rỡ, giá trị đến mấy tỷ, nhưng chỉ có bốn chủ nhân là cha mẹ và hai anh em cô.

Tuy vậy, thường ngày chỉ có một mình Úc Lê sống ở đây. 

Cha mẹ cô là Quyền Bính Hách và Lý Hiền Châu, cũng như anh trai Quyền Tại Cảnh, đều là những người vô cùng bận rộn.

Tối nay thì khác. 

Khi Úc Lê bước vào đại sảnh, liền thấy Quyền Bính Hách đang ngồi trên sofa đọc báo. 

Trong không khí thoang thoảng mùi rượu, cô hầu gái nhẹ nhàng bưng trà lên.

“Ba.” 

Úc Lê gọi.

Quyền Bính Hách bỏ tờ báo xuống, vui vẻ vẫy tay với cô. 

Dù đã 46 tuổi nhưng trông ông chỉ như ngoài ba mươi, hầu như không có nếp nhăn. 

Ở nhà ông thoải mái hơn công ty, nhưng trong đại sảnh này thì chẳng ai dám lơ là.

“Hôm nay đi đâu chơi thế?”

“Anh Tể Đàm về nước, mọi người tổ chức tiệc chào mừng.”

“Tể Đàm?” 

Quyền Bính Hách ngẫm nghĩ một lúc: “Là con trai lớn nhà họ Từ?”

Úc Lê gật đầu.

Ông không nói gì thêm. 

Trong lòng ông, gia tộc nào cũng không thể so với Quyền gia, nên các mối quan hệ xã giao của Úc Lê ông chưa từng can thiệp.

Ông tin tưởng con mình, cả hai anh em đều biết chừng mực.

Chỉ là có chút tiếc nuối vì hôm nay con gái ăn mặc quá đơn giản.

“Chà, con gái ba mặc lễ phục mà không đeo lấy một món trang sức nào, có phải không hợp không? Để ba bảo người mang đồ tới cho con.”

Úc Lê không để ông phải thất vọng. 

Cô mím môi, vẻ ấm ức thoáng qua, kể lại chuyện xảy ra ở buổi tiệc.

“Ba, cô ta đeo cùng kiểu vòng cổ với con, khiến con thành trò cười mất mặt trước mọi người.”

Quyền Bính Hách cũng không vui, nhưng vẫn lựa lời trấn an.

“Ai dám cười con chứ. Con gái của ba, ai gặp cũng chỉ có thể cúi đầu mà nói chuyện.”

“Ngày mai sẽ có người mang cho con đồ mới.”

Ông không hề cảm thấy mình đang chiều hư con, mà nhanh chóng chuyển sang chuyện chính.

“Ba nhớ con sắp khai giảng? Còn hai ngày nữa đúng không?”

Hóa ra là muốn nhắc cô chuyện đó. 

Úc Lê hiểu ngay, chắc là thư ký nhắc, chứ ba cô thì không thể nhớ mấy chuyện nhỏ này.

Sau khai giảng, Úc Lê sẽ bước vào năm ba, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Ông hỏi: “Thầy phụ đạo lần trước vẫn ổn chứ?” 

“Hiện tại không có vấn đề gì.” 

Úc Lê tràn đầy tự tin, bảo đảm với ông: “Ba cứ yên tâm, vị trí thủ khoa năm học này vẫn là của con.”

Quyền Bính Hách muốn nghe chính là câu trả lời như thế. 

Dù là Quyền Tại Cảnh hay Quyền Úc Lê thì cũng đều là niềm tự hào của ông. 

Ông vỗ vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Con không cần quá vất vả. Ba mỗi ngày làm việc cực nhọc là vì cái gì chứ? Không phải chỉ để con sống một cuộc sống tốt nhất sao?”

Úc Lê cười ngọt ngào, lời ngon tiếng ngọt nói ngay không cần nghĩ.

“Chính vì thế nên con mới càng phải nỗ lực để báo đáp ba.”

Câu trả lời này làm Quyền Bính Hách càng thêm hài lòng.

Úc Lê nhìn theo bóng ông rời đi, trong đầu chợt hiện lên một ký ức thời tiểu học, khi cô mới 6 tuổi, ba đưa cô đến trường. 

Câu đầu tiên ông nói là: “Úc Lê, đi học vui vẻ nhé.”

Rồi câu thứ hai ngay lập tức trở thành: “Nhưng mà hồi ba đi học lúc nào cũng đứng nhất, Úc Lê cũng sẽ làm được, đúng không?”

Ba cô là người sĩ diện, không bao giờ cho phép con cái trở thành điểm yếu để người khác công kích.

Từ nhỏ, cô đã được dạy rằng đi học là phải đứng nhất. 

Làm sao Úc Lê không hiểu tính ba mình chứ?

Người ba này, chỉ cần khiến ông hài lòng thì ông chính là người cha tuyệt vời nhất thế gian.

Dù đúng hay sai, ông cũng sẽ luôn đứng về phía cô, giúp cô dẹp yên mọi khó khăn.

….

Hai ngày sau, ngày khai giảng.

Tống Mẫn Tinh với cái chân khập khiễng vẫn theo sát Úc Lê. 

Úc Lê liếc mắt nhìn: “Chân thật sự nghiêm trọng đến thế à?”

Mắt cá chân của cô bạn kia quấn băng trắng bóc như cái bánh bao, nhìn không ra mức độ chấn thương luôn.

“Thật ra thì cũng không nghiêm trọng…” 

Tống Mẫn Tinh lưỡng lự: “Nhưng tớ muốn nó lành nhanh hơn, nên mấy ngày nay chăm sóc kỹ lắm.”

Dù gì sắp tới còn có buổi cắm trại nữa.

Hai người học cùng lớp, thậm chí ngồi cùng dãy. 

Khi vào lớp thì Thôi Trạch đã có mặt, ngồi tựa lưng vào ghế, nhàn nhã quan sát cả hai.

Úc Lê, Tống Mẫn Tinh và Thôi Trạch là bộ ba nổi tiếng của trường, từ tiểu học đến cấp ba chưa từng thiếu mặt.

Úc Lê ngồi ngoài cùng bên trái, ở giữa là Tống Mẫn Tinh, còn Thôi Trạch ở cuối dãy.

Theo lời Tống Mẫn Tinh, Thôi Trạch là kiểu trà xanh.

Nếu ngồi gần Úc Lê sẽ nói mấy lời chia rẽ tình bạn của hai người, nên cô tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Về phần Thôi Trạch, anh chấp nhận nhường chỗ cho Tống Mẫn Tinh. 

Anh nghĩ rằng tình bạn thật sự đâu cần ngồi gần để chứng minh, tiếc là chỉ số IQ của Tống Mẫn Tinh chắc không đủ để hiểu được chuyện đó.

Úc Lê và Thôi Trạch chào hỏi nhau rồi ngồi xuống. 

Hôm trước có buổi tiệc nhưng Thôi Trạch bận không đi, hôm nay mới thấy tận mắt chân của Tống Mẫn Tinh bị thương, liền trêu.

“Chân câụ thế này là đi cắt bỏ chi à? Quấn kỹ thế cơ mà.”

Tống Mẫn Tinh tức điên.

Úc Lê để ý thấy hầu hết con nhà giàu thường có ngoại hình không tệ. 

Nếu không đẹp thì cũng có khí chất. 

Còn Thôi Trạch thì cả ngoại hình lẫn khí chất đều miễn chê, đúng kiểu trời sinh ra đã nổi bật.

Nhà họ Thôi giàu nức tiếng, phát triển như vũ bão. 

Ông nội Thôi Trạch từng là người có tiếng trong giới tài chính, đến đời cha anh thì đã có thể ngồi ngang hàng với giới tinh anh thủ đô.

Ngày đầu tiên Úc Lê gặp Thôi Trạch hồi tiểu học, cô đã nghĩ: Nhà này chắc chắn không đơn giản.

Vừa định quay đi thì giáo viên bước vào lớp, theo sau là hai nữ sinh. 

Cô thuận tay nhìn lướt qua.

Các bạn học dưới lớp cũng bắt đầu xì xào: “Chuyển trường sao? Giờ này còn có học sinh chuyển trường?”

“Cô tóc dài kia trông cũng xinh đấy.”

“Kỳ lạ thật, chưa từng thấy bao giờ, con nhà ai vậy ta?”

Ánh mắt Úc Lê vô tình chạm phải ánh mắt của một trong hai người. 

Cô gái đó tóc dài, dịu dàng, mỉm cười với cô.

Úc Lê khẽ nhướng mày.

Giáo viên ôn hòa nói: “Xem ra mọi người đoán đúng rồi, đây đúng là học sinh chuyển trường.”

Cô mời hai nữ sinh lên bục giảng: “Tự giới thiệu đi.”

“Trịnh Thụy Trân, Lưu Nghệ Na.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play