Trời vẫn mưa như trút nước
Thái Sinh Vi đứng trên đài cao, trường bào lam nhạt tung bay như sóng nước, quanh thân tựa như có một tầng sương mờ bao phủ, đến cả mưa cũng không dám chạm vào vạt áo hắn.
Đôi mắt hắn vẫn là long đồng dựng đứng, lạnh lẽo và sâu thẳm, nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới.
Tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, tiếng khóc than, tất cả như thủy triều cuộn tới, rồi đột nhiên ngưng bặt trước mặt hắn.
Tựa như ngay cả trời đất cũng phải kính sợ sự hiện diện này.
Lão đạo sĩ Bạch Vân Quan là người đầu tiên tỉnh lại từ chấn động, run rẩy quỳ rạp xuống đất, đập đầu mà hô lớn:
“Long quân hiển thánh!”
Một tiếng hô ấy như tảng đá rơi xuống mặt hồ, khơi dậy ngàn tầng sóng.
“Thái Sinh công tử chính là long quân chuyển thế!”
“Trời phù hộ Hà Dương! Trời phù hộ chúng ta!”
“Cầu long quân ban phúc! Cầu long quân phù hộ!”
Đám người như sóng trào dâng lên rồi cúi rạp xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Thái Sinh Vi chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay nhẹ điểm vào khoảng không như đang an ủi cơn cuồng phong bão táp.
“Mưa, sẽ kéo dài mười hai canh giờ.”
Giọng hắn không lớn, nhưng xuyên qua màn mưa, vang vọng rành rọt trong tai mỗi người.
Mười hai canh giờ...
Suốt một ngày một đêm mưa lớn không ngừng!
Bách tính càng thêm sôi sục, có người vì vui mừng quá độ mà bật khóc, dùng bùn lầy trên mặt đất bôi lên trán, như thể có thể nhận được thánh ân chỉ bằng cách đó.
Mà Thái Sinh Vi, không cần nói gì thêm.
Hắn quay người, bước xuống tế đàn.
Mỗi bước chân chạm đất, nước mưa tự động tách ra, như thể có một lực lượng vô hình đang chống đỡ.
Bước đi của hắn làm nổi lên ánh sáng nhạt trong làn sóng, như đang bước đi trên nước thật sự.
Đám người vô thức tách thành một lối đi, không ai dám lại gần, không ai dám chạm vào, thậm chí ngay cả ngẩng đầu cũng trở thành một sự mạo phạm.
Tạ Chiêu đứng ở xa, toàn thân ướt đẫm, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng hình kia.
“Hắn... thật sự không bị dính một giọt nước...” Giọng nói thiếu niên run rẩy.
Tạ Chiêu không đáp, chỉ siết chặt nắm đấm.
Chuyện này đã vượt khỏi sức người có thể làm.
Phủ đệ họ Thái Sinh, quận Nam Dương.
Thái Sinh Minh Đức đứng dưới hành lang, lặng lẽ nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, các ngón tay hơi run.
Trong phủ, gia nhân đã rối loạn cả lên. Người quỳ xuống cầu nguyện, người chạy đi bẩm báo. Nhưng Minh Đức chỉ yên lặng.
Mãi đến khi—
Bóng hình quen thuộc bước vào cửa phủ.
Nước mưa cách thân Thái Sinh Vi một thước liền tự động trôi xuống, y phục hắn vẫn khô ráo, tóc như ánh trăng ngâm, trâm long giác ánh lên sắc bạc rực rỡ.
— “Cha.”
Thái Sinh Minh Đức há miệng, lại nhất thời không biết nên gọi đứa con này là gì.
Đây... vẫn còn là con trai ông sao?
Long thần đầu thai vào nhà họ Thái Sinh, là đại phúc hay đại họa?
— “Vi... Không, công tử,” Minh Đức khàn giọng, “Cơn mưa thật sự sẽ kéo dài mười hai canh giờ?”
“Sẽ.” Thái Sinh Vi bình thản đáp, “Cũng đủ để làm rất nhiều chuyện.”
Minh Đức hít sâu một hơi, cố trấn định: “Ngươi... có dự định gì?”
Thái Sinh Vi bước vào nội thất, Minh Đức theo sau.
Khi cửa phòng khép lại, cách biệt tiếng mưa rào rào ngoài kia, Thái Sinh Vi mới chậm rãi mở miệng:
— “Chu gia.”
Hai chữ ngắn gọn, nhưng làm Minh Đức thoáng rùng mình.
— “Chu Thế Tranh hôm trước tới, ngoài mặt là tặng lễ, kỳ thực là thăm dò.”
Ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn, giọng đều đều: “Hắn chiếm giữ pháo đài ngoài Hà Dương, nhất là khu vực bến cảng, trữ lương thảo, nuôi tư binh mấy ngàn.”
Minh Đức gật đầu: “Chu gia đích thực là mối họa lớn nhất hiện giờ.”
“Nạn hạn kéo dài, việc phòng mưa ắt có sơ hở.” Ánh mắt Thái Sinh Vi lạnh đi, “Phái thám tử xác định vị trí kho lúa, đêm nay nhân lúc mưa lớn, tập kích chớp nhoáng, chặt đứt tuyến tiếp viện.”
Mắt Minh Đức lóe sáng: “Kế hay! Mưa lớn khiến binh lính lơ là, mà lương thảo bị ướt thì lòng quân Chu gia át loạn!”
— “Chưa hết,” khóe môi Thái Sinh Vi nhếch nhẹ, “Tư binh của Chu gia đa phần là dân chạy nạn và lính đào ngũ, rất nhạy cảm với ‘ý trời’. Sau cơn mưa, chỉ cần lan truyền một ít tin đồn—”
“Chu gia nghịch thiên, trời cao giáng phạt.”
Minh Đức hít sâu một hơi.
— Công tâm là trên hết.
Nếu lính Chu thật tin vào lời đồn, chưa đánh đã tan!
“Ta sẽ đi sắp xếp ngay,” Minh Đức vội đứng dậy, rồi lại dừng bước, do dự hỏi: “Ngươi... còn điều gì muốn dặn dò?”
Thái Sinh Vi ngẩng đầu: “Phụ thân không cần giữ lễ.”
Minh Đức cười khổ: “Nhưng giờ đây... con đã không còn là người thường.”
Thái Sinh Vi im lặng giây lát, rồi khẽ nói:
“Ta vẫn là Thái Sinh Vi.”
Chỉ là... không còn chỉ là Thái Sinh Vi nữa.
Minh Đức nhìn hắn thật sâu một cái, rồi khom người lui ra.
Mọi người rời đi, chỉ còn Thái Sinh Vi đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn mưa lớn.
Trong màn mưa mờ mịt, mơ hồ như có bóng rồng uốn lượn.
Hắn đưa tay, hứng một giọt nước trong lòng bàn tay. Giọt nước óng ánh, phản chiếu đôi mắt lạnh băng, dựng đứng như mắt rồng.
“Chu Thế Tranh...”
Hắn khẽ đọc cái tên đó, rồi siết tay, giọt nước vỡ tung.
Đã đến lúc thu lưới.