Không chỉ Dung Duyệt nhạy cảm với sự xuất hiện của Phong Linh quận chúa, mà những người khác trong điện cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Đức Thân Vương phi dẫn nàng theo.
“Miễn lễ,” Hoàng hậu nở nụ cười nhạt, ngón tay khẽ gõ lên bàn, ánh mắt dừng trên người Phong Linh quận chúa, ra vẻ ngạc nhiên: “Thật là đã rất lâu không gặp Phong Linh quận chúa.”
Đức Thân Vương phi vừa đứng dậy, nghe lời này, sắc mặt thoáng cứng lại, nụ cười gượng gạo: “Đa tạ Hoàng hậu nhớ đến. Con bé trước đây thân thể không tốt, mấy năm nay mới khá hơn, nên thần phụ dẫn nó theo.”
Phong Linh quận chúa chỉ khẽ ngẩng đầu khi Hoàng hậu nhắc đến mình, mỉm cười cung kính với Hoàng hậu.
Nghe Đức Thân Vương phi nói, nàng thoáng ngẩn ra, khóe môi khẽ cong lên một nét chua xót, nhưng không phản bác lời ám chỉ thân thể mình yếu ớt.
Nàng chỉ cúi người hành lễ, giọng nói trong trẻo: “Thần nữ cảm tạ Hoàng hậu đã quan tâm.”
Mỗi cử chỉ của nàng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, đối với Hoàng hậu và đích mẫu đều tỏ ra cung kính, đầu hơi cúi, nét mặt nhu hòa, khiêm tốn nhưng không hèn mọn. Dáng người mảnh mai, lưng thẳng tắp, chẳng hề lộ ra vẻ suy nhược.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play