Sau khi đến kinh thành, Lệ Thịnh vội vàng cho người mời đại phu, lại sai Trang Duyên cầm lệnh bài đi thỉnh thái y. Khi biết Dung Duyệt không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong suốt thời gian qua, ngoại trừ lần hắn cứu nàng ra khỏi thùng nước lạnh, Lệ Thịnh chưa từng thấy nàng khó chịu đến vậy. Hắn bưng chén thuốc, tự tay đút nàng uống, mày nhíu chặt, đưa tay xoa má nàng, lòng thoáng hối hận vì đã để nàng đi xe ngựa suốt chặng đường dài.
Dung Duyệt tuy không đoán được hết tâm tư hắn, nhưng cũng lờ mờ nhận ra hắn đang áy náy vì sức khỏe của nàng. Nàng cong khóe mắt, mỉm cười với hắn, chẳng nói gì thêm, khiến Lệ Thịnh khẽ thở dài.
Từ đó, Dung Duyệt nhận ra Lệ Thịnh quay lại thói quen đi sớm về khuya. Hắn ít nhắc đến chuyện triều đình, và nàng cũng không hỏi nhiều.
Cho đến một đêm, Lệ Thịnh bước vào dưới ánh trăng, nói với nàng rằng Ôn Vương đã rời đi. Dung Duyệt lặng thinh, không bình phẩm gì về chuyện hoàng gia. Nàng chưa từng gặp Ôn Vương, nên chẳng có chút cảm xúc tiếc thương nào.
Tuy nhiên, vào ngày Ôn Vương hạ táng, Lệ Thịnh vẫn đến dự. Dung Duyệt biết hắn đi không phải vì giao tình với Ôn Vương, mà chỉ bởi thân phận thần tử, cần làm tròn bổn phận.
Nàng cụp mắt, làn da trắng mịn như ngọc, dưới ánh nến càng thêm phần thần thái. Qua mấy ngày ở kinh thành, từ thái độ của Lệ Thịnh khi nói chuyện, nàng mơ hồ nhận ra hắn không muốn dính líu quá nhiều đến hoàng thất, dù trong người hắn mang một nửa dòng máu hoàng gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play