Sau khi Lệ Thịnh rời đi, Dung Duyệt cũng không rõ hắn đã rời khỏi như thế nào. Trong phòng trở lại tĩnh lặng, nhưng chỉ một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động khẽ. Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Cửu Tư cẩn thận bước vào.
Màn giường hé mở một nửa, Dung Duyệt vẫn ôm chăn gấm, dựa vào vách giường, thần sắc ngơ ngẩn. Lệ Thịnh biết thân phận nàng không tiện, nên hầu hết dấu vết đều để lại dưới xương quai xanh, không dễ lộ ra.
Chỉ có điều, da thịt nàng mịn màng, chỉ cần dùng chút sức đã lưu lại dấu vết, trông như vừa chịu khổ hình. Nàng rũ mắt, không rõ đang nghĩ gì.
Cửu Tư gần như xụi lơ bên mép giường. Nhìn thấy những vết xanh tím trên người Dung Duyệt cùng đôi môi trắng bệch, nàng quỳ sụp xuống, che mặt khóc nức nở. Nàng cố kìm nén, không dám phát ra âm thanh quá lớn.
“…Đều tại nô tỳ liên lụy thiếu phu nhân… Nếu không phải nô tỳ, thiếu phu nhân đâu đến nỗi như vậy…”
Nàng hiểu rõ, hôm qua nếu không vì biểu thiếu gia uy hiếp thiếu phu nhân bằng nàng, chỉ cần thiếu phu nhân lùi một bước, đã không phải chịu tra tấn thế này.
Nàng ngồi canh ngoài cửa cả đêm, giờ mới nhớ ra, hôm qua nàng mơ hồ thấy thiếu phu nhân lén ra dấu tay. Lúc đó, đám binh lính ở gác mái vốn định tiến lên, nhưng ngay lập tức đã lui lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT