Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, trong viện, cây ngô đồng rợp bóng, hoa ngải ngải rũ xuống. Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Dung Duyệt gặp Lệ Thịnh.
Phụ tử La gia bị thương, Lệ Thịnh cũng không có ý định gây khó dễ cho họ. Vết thương ở cổ chân của Dung Duyệt, đúng như lời Lệ Thịnh, chỉ sau ba ngày đã hết sưng đỏ. Tuy nhiên, nàng cố ý kéo dài, mỗi ba ngày mới bôi thuốc một lần, nên đến nay, sau nửa tháng, cổ chân nàng mới hoàn toàn bình phục.
Hôm ấy, nàng đang lật giở y thư, Cửu Tư bỗng lên tiếng: “Thiếu phu nhân, hôm nay người có định đến tiền viện thăm thiếu gia không?”
Dung Duyệt khựng lại, ngước mắt nhìn Cửu Tư, hơi khó hiểu: “Sao vậy?” Nửa tháng nay, Cửu Tư chưa từng hỏi nàng câu này.
Kể từ ngày trở về từ tiền viện, cứ ba ngày nàng lại đến thăm một lần. Sau đó, không rõ La Ngọc Tắc thấy nàng đi lại bất tiện hay không muốn chọc giận Chu Phương Kỳ, nên bảo nàng không cần đến nữa.
Cửu Tư cắn môi, gãi đầu, nhỏ giọng: “Nô tỳ nghe nói, hôm qua Ban Quân đến tiền viện…”
Giọng Cửu Tư càng lúc càng nhỏ, nhưng Dung Duyệt lập tức hiểu ra. Nàng khép sách, ánh mắt thoáng lóe, nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua biểu thiếu gia có ở trong phủ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT