Sau khi La Ngọc Tắc rời đi, Dung Duyệt không bước vào phòng ngay. Nàng đứng lặng ngoài sân rất lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng sột soạt từ bên trong vọng ra.
Ban Quân chậm rãi bước ra, trên gương mặt vẫn còn vương sắc hồng sau chuyện vừa rồi. Đáy mắt nàng ta lộ vẻ thấp thỏm, lo lắng. Vừa vén rèm lên, nàng ta đã quỳ sụp xuống đất, vội vàng giải thích: “Thiếu phu nhân, xin người nghe nô tỳ! Là thiếu gia kéo nô tỳ, thiếu phu nhân, nếu người không tin, xin hỏi Tiểu Cúc và các nàng ấy!”
Ban Quân biết cơ hội này hiếm có, nên không dám để lộ sơ hở. Từ góc nhìn bên ngoài, tình cảnh lúc ấy trông như thể chính La Ngọc Tắc kéo nàng ta, tuyệt đối không khiến người khác nghĩ nàng ta cố ý.
Cửu Tư giận dữ, tiến lên tát mạnh vào mặt Ban Quân, khiến nàng ta sững sờ. Ngay sau đó, Cửu Tư trút cơn giận: “Ngươi không thấy hổ thẹn với thiếu phu nhân sao? Ngươi nghĩ tâm tư của mình giấu kỹ lắm à? Phi, thứ không biết xấu hổ!”
Cửu Tư hầu hạ Dung Duyệt đã lâu, biết nàng đối xử tốt với người hầu, nên một lòng trung thành. Nàng không ngờ tỷ muội chung sống cả năm trời lại mang tâm tư trèo lên giường, còn tự ý làm càn sau lưng chủ tử. Loại người phản bội như thế, dù là chủ tử hay nô tỳ, đều xem thường.
Ban Quân bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng không dám cãi lại Cửu Tư, chỉ khóc lóc giải thích rằng mình không cố ý.
Dung Duyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta. Đến khi ánh mắt Ban Quân trở nên lảng tránh, giọng nói nhỏ dần, cuối cùng im bặt như ve sầu mùa đông, nàng mới thu ánh mắt về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT