Thời tiết tháng tám dần hết lạnh, không còn như trước, chỉ bước ra sân thôi là mồ hôi đã nhễ nhại. Cửu Tư và Lệ Vận đỡ Dung Duyệt chậm rãi bước đi trong sân. Bụng nàng đã rất lớn, nhìn qua chỉ thấy phần bụng nhô cao rõ rệt. Khi nàng cúi đầu, ngay cả mũi chân cũng chẳng thể thấy.
Lệ Vận nhìn Dung Duyệt, ánh mắt thoáng hiện một tia lo lắng. Nàng từng thấy những nữ nhân khác mang thai, nhưng chưa bao giờ thấy ai trông đáng sợ như vậy. Nàng còn cố ý hỏi phủ y, nhưng câu trả lời nhận được chẳng mấy tốt lành.
Thân thể Dung Duyệt vốn yếu ớt, việc mang thai đã khó khăn, huống chi là sinh nở. Chỉ một câu “khó khăn” thôi cũng đủ khiến Lệ Vận và Lệ Viên lo lắng đến mức cơm nuốt không trôi.
Vì sắp đến ngày sinh, mọi người khuyên nàng mỗi ngày nên đi lại một chút, để khi sinh nở có thêm sức lực. Trong sân, thảm nhung được trải khắp nơi, bên dưới lót lớp bông dày để tránh nàng gặp bất trắc. Cả phủ không ngại tốn kém, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, chỉ chừa một lối nhỏ để nàng tản bộ.
Nhưng Dung Duyệt luôn mang vẻ mặt khổ sở. Nàng thực sự không đi nổi, mỗi bước đều gian nan. Nàng gần như dựa cả vào Cửu Tư và Lệ Vận, vậy mà vẫn phải chậm rãi bước tới.
Nàng cẩn thận đặt tay che bụng, mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hển. Nàng muốn nói không đi nữa, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Nàng biết việc này tốt cho cả nàng và đứa nhỏ, nên không thể tùy hứng.
Nàng nửa tựa vào Lệ Vận. May mà Lệ Vận từ nhỏ luyện võ, đủ sức đỡ nàng. Dung Duyệt mệt đến rã rời, run rẩy nói:  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play