Chương Tư Nguyên:……
Husky: ( *^-^)ρ[đặt móng vuốt]
Hạ Cẩm Trình:……O=( ̄_ ̄)[nắm lấy]
Chương Tư Nguyên “oa” một tiếng khóc bù lu bù loa, quay người chạy đi, vừa chạy vừa lắc mông rưng rức như cô gái bị phụ tình.
Hạ Cẩm Trình mặt mộc đứng nhìn hắn chạy mất, đang định buông cái móng vuốt ra, lại cúi đầu nhìn thấy đùi con Husky có một mảng lông bị rụng trụi, da đỏ tím một mảng, đã đóng vảy sậm màu, rõ ràng không lâu trước từng bị thương nặng.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt ngây thơ của con chó đang ngồi đối diện, tâm trạng đang âm u cũng tự dưng dịu lại. Anh thử vươn tay sờ đầu nó.
Husky trong lòng tự nhận mình là một con chó nghiêm túc, chính trực, nghiêm chỉnh… tuyệt đối không làm ra mấy trò nhảm nhí. Nó không như mấy con Husky khác suốt ngày nhảy nhót điên điên khùng khùng, nó là một con chó đứng đắn, còn hay giúp người hoàn thành tâm nguyện sau cùng, là hiện thân của năng lượng tích cực sống động đấy nhé! Hoàn toàn có thể được trao giải “Cẩu mẫu mực của năm” luôn đó!
Nhưng mà cái sự nghiêm túc đó lại bị gen Husky mạnh mẽ đè bẹp. Chờ nó hoàn hồn lại, đầu đã nghiêng, lưỡi đã thè ra, còn chủ động dụi đầu vào tay người ta, mắt đảo trắng, gần như lăn ra đất chổng vó cho người ta vuốt ve. Hình tượng nghiêm túc coi như… toang luôn rồi.
Hạ Cẩm Trình nhìn vẻ mặt hai ngốc hai ngáo của nó, tâm trạng lại dịu đi vài phần. Hắn ngẩng đầu liếc xung quanh, vừa vặn thấy gần đó có cửa hàng thú cưng, liền cúi đầu nhìn con Husky đang cọ lấy cọ để, thấp giọng nói: “Hôm nay mày giúp tao một việc lớn, coi như là thù lao.” Dứt lời, thử bế nó lên, rồi bước về phía cửa hàng thú cưng.
Chờ đến khi Husky tỉnh lại khỏi trạng thái “bị gen ngốc chiếm cơ thể”, thì nó đã bị người ta ôm lên rồi! Nó lập tức “ngao ô ô” giãy giụa muốn xuống đất.
“Đừng quậy, đưa mày đi khám thương.” Hạ Cẩm Trình cau mày sờ sờ đầu chó.
Câu này Husky hiểu. Mấy hôm trước nó vì tranh địa bàn mà đánh nhau với con chó đầu đen ở đầu phố, đùi bị cắn suýt rách cả thịt, đến giờ vẫn còn đau. Nếu con người này chịu giúp nó chữa thương thì cũng được thôi. Thế là nó không giãy nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm đi.
Hạ Cẩm Trình thấy nó như hiểu được lời mình, khá ngạc nhiên về độ thông minh của con chó này. Nghe nói IQ của chó tương đương với trẻ con 5–6 tuổi, xem ra không phải đồn nhảm.
Cửa hàng thú cưng này cũng khá to, bác sĩ là người yêu chó, thấy Husky ngoan ngoãn nằm trên bàn, toàn thân dơ đến phát sợ mà không sủa không cắn, không nháo không quậy, liền cười nói: “Cún cưng này vừa đi gây chuyện ngoài đường về hả? Mà sao ngoan thế?” Vừa nhìn là biết kiểu bị chủ tóm được khi đang phá phách ngoài đường, chột dạ hết cỡ rồi!
Hạ Cẩm Trình không đáp, hắn vốn chẳng phải người thích lằng nhằng với người lạ.
Bác sĩ cũng không giận, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Husky, kiểm tra sơ qua toàn thân, rồi dần dần nhận ra có gì đó không ổn, quay sang hỏi: “Con này không phải chó nhà anh đúng không? Thân thể nó thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng quá.”
Hạ Cẩm Trình khựng lại một chút, thành thật đáp: “Mới nhặt được ngoài đường.”
Bác sĩ nghe vậy thì thở dài, liền nhân cơ hội kiểm tra kỹ càng hơn cho nó.
Không biết có phải vì thuốc đã ngấm hay không, Husky bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, chớp chớp mắt lim dim, rồi cứ thế nằm trên bàn ngủ mất tiêu.
Chờ khi tỉnh lại, nó phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng gã đàn ông kia.
“Ngao ô ô?” Husky ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra đây không phải nơi quen thuộc, lập tức căng thẳng lên.
Lúc này, Hạ Cẩm Trình đã mang nó về trang viên Minh Tú. Bác sĩ nói thân thể nó thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, còn bị nhiều vết thương cũ do đánh nhau hay sống lang bạt để lại, cần phải điều dưỡng tốt. Những lời đó làm Hạ Cẩm Trình bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện u ám trong quá khứ. Đến khi hoàn hồn lại, thì hắn đã lẳng lặng ôm chó về nhà rồi.
Người hầu trong nhà đã làm theo lời dặn, chuẩn bị đồ ăn cho cún.
Nhà trước giờ không nuôi chó mèo, nhưng với tiền tài của Hạ Cẩm Trình, thuê chuyên gia dinh dưỡng cho chó cũng là chuyện nhỏ. Quản gia nhận được lệnh liền gọi ngay chuyên gia dinh dưỡng chăm chó.
Đồ ăn vừa được bưng ra, Husky đang tính bỏ trốn vì hoảng loạn lập tức bị mùi hương kia hấp dẫn. Bản năng chó trỗi dậy, nó nhào đầu tới gần.
Hạ Cẩm Trình sờ đầu nó, đặt thân thể gầy gò do thiếu ăn bên cạnh bát chó.
Husky liền nhịn không được liếm liếm miệng, bụng réo um lên, nhưng nó vẫn cố nén. Với IQ tương đương mười tuổi, nó biết không thể tùy tiện ăn đồ người khác cho. Thế là nó quay đầu, lè lưỡi thèm thuồng nhìn Hạ Cẩm Trình, nước dãi sắp nhỏ ra sàn.
Đôi mắt màu nâu ấy kết hợp với gương mặt gầy rộc như sói, đáng lẽ phải hơi dọa người, nhưng lúc này lại ngốc ngốc đáng yêu, làm người ta nhịn không được mà thấy buồn cười. Hạ Cẩm Trình khẽ cười: “Ăn đi.”
Thế là gen Husky lại một lần nữa chiếm trọn cơ thể, vẫy đuôi rối rít, vui vẻ vùi đầu ăn.
Hạ Cẩm Trình nhìn nó ăn một lúc, dặn quản gia lát nữa nhớ tắm cho nó, chú ý đừng động vào vết thương, rồi xoay người đi tắm và thay bộ đồ bẩn.
Hắn vừa mới ngồi xuống thư phòng, điện thoại nhà họ Chương đã gọi tới.
“Hạ Cẩm Trình, cậu có ý gì?!” – Chương Trí Minh gào lên trong điện thoại.
Hạ Cẩm Trình bật cười lạnh:
“Ý tôi là, tôi nói cho cậu ấy biết rõ ràng, tôi cưới vợ rồi, làm ơn đừng bám theo tôi nữa.”
“Cậu… Cậu!!” – Chương Trí Minh bị chọc tức đến mức suýt thở không nổi. Nếu mà có chức năng giết người qua sóng điện thoại thì Hạ Cẩm Trình giờ chắc đã bị hắn bóp cổ quăng xuống Bắc Băng Dương rồi.
Hạ Cẩm Trình vẫn chưa chịu tha, cứ dồn sát thương tiếp:
“Không cần cậu mời, tháng sau tôi với vợ tôi – một ánh nhìn trúng tim Husky – sẽ tổ chức đám cưới. Đến lúc đó mời cậu đến ăn cưới, ăn cho no.”
Chương Trí Minh bị tức đến hồn vía lên mây, không thốt nổi một câu, tức mình đập cái điện thoại cái “rầm”.
Lúc này, Hạ Cẩm Trình đứng bên cửa sổ sát đất to đùng, nhìn ra biển rộng mênh mông, phía sau truyền đến tiếng sành sứ đổ bể “xoảng xoảng”.
Anh quay đầu lại, thấy quản gia già đang bưng khay, mặt đơ như tượng, trợn mắt nhìn anh không tin nổi.
“Nhìn gì mà nhìn?” – Hạ Cẩm Trình mất kiên nhẫn nói.
Quản gia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
“Tiên sinh… lời ngài mới nói… là đùa đúng không? Hoa Quốc mình có cho người… cưới chó đâu mà?”
Hạ Cẩm Trình lười nhác tựa vào lưng ghế, giọng hờ hững:
“Tôi không đùa. Về sau nhớ đối xử tử tế với Husky. Nó là chủ nhân mới của trang viên này. Nhắn với đám người hầu, đừng có coi thường nó.”
Quản gia: “………………”
Trong lòng ông gào thét:
“Lạy trời lạy phật, ông chủ ơi, tôi vẫn đang nằm mơ đúng không? Không thì chắc là tôi bị ảo giác rồi! Tiểu thiếu gia của tôi… cậu định cưới… cưới một con chó???”
Trời ơi đất hỡi!
Đuổi xong ông quản gia, Hạ Cẩm Trình nhéo nhéo huyệt thái dương. Mấy câu lúc nãy đúng là anh cố tình nói cho tức chơi. Trước đó anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới một con chó, nhưng nói ra rồi lại thấy… cũng không tệ lắm. Ít nhất thì chó không phản bội, không tính kế, sống đơn giản biết điều, dễ thở hơn đám người nhiều.
Nhưng mà…
Ngày hôm sau, Hạ Cẩm Trình bị cuộc đời vả cho một cú đau điếng.
Hôm ấy anh dậy sớm đi làm, tiện đường ghé qua nhìn “vợ sắp cưới” của mình – Husky. Hôm qua con Husky được người hầu tắm rửa sạch sẽ, lông xoã tung, từ con chó hoang dơ dáy thành một đại soái cẩu đẹp trai sáng sủa, ngoan ngoãn nằm trong ổ ngủ say.
Một bên, ông quản gia liếc thấy Hạ Cẩm Trình đang gật đầu cười hài lòng, kiểu “vợ ta đấy” khiến ông nội tâm như sụp đổ. Từ ngày lão chủ nhân mất, ông làm theo lời trăn trối, chăm sóc cho tiểu thiếu gia này – lúc ấy vẫn là một thiếu niên chưa lớn – nhưng ông cũng sớm phát hiện đứa nhỏ này có vấn đề.
Cực đoan, nóng nảy, u ám, méo mó, có xu hướng bạo lực, không thích ai, cũng không thích đi học. Gần như toàn bộ những đặc điểm của một nhân cách hắc ám đều tụ lại trên người cậu ta. Khi mới gặp Hạ Cẩm Trình, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh gia đình rối ren của nhà họ Hạ, ông từng đau lòng thay cho một đứa trẻ bị bóp méo nhân cách đến mức ấy, còn từng trách lầm tiểu thư năm xưa.
Lúc ấy, ông cũng không biết nên giúp cậu bé này ra khỏi cái nhà tù bóng tối ấy như nào – mãi cho đến khi “vị kia” xuất hiện. Nếu không có “vị kia”, đời này của Hạ Cẩm Trình e là không thể quay đầu được nữa.
Nghĩ tới “vị kia” – người trẻ tuổi bạc mệnh ấy – ông lại thở dài một trận. Ông quay đầu nhìn con Husky vừa mới thức dậy, còn đang duỗi mình lười biếng trong ổ, thầm nghĩ:
“Nếu người ấy còn sống, chắc chắn có thể khiến thiếu gia bỏ cái suy nghĩ điên rồ này.”
Ít nhất cũng đừng cưới chó chứ! Làm ơn!!!
Sau khi trưởng thành, Hạ Cẩm Trình kế thừa toàn bộ tài sản và cổ phần của ông ngoại Foster, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phúc Thế. Nhưng anh không tiếp nhận chức chủ tịch tổng công ty, cũng không ở lại New York, Mỹ – nơi đặt trụ sở chính, mà quay về Hoa Quốc tiếp nhận chức tổng giám đốc chi nhánh.
Tập đoàn Phúc Thế kinh doanh đủ mọi ngành nghề, nhưng nổi nhất hiện tại, cũng là hái ra tiền nhất, vẫn là đầu tư điện ảnh, công ty sản xuất phim và các ngành liên quan đến giải trí, phòng tuyến rạp chiếu. Những năm gần đây ngành giải trí Hoa Quốc phát triển như vũ bão, chi nhánh Hoa Quốc vì thế cũng được công ty mẹ cực kỳ coi trọng, đặc biệt sau khi Hạ Cẩm Trình trẻ tuổi nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh Hoa Quốc, đám lão già ở tổng bộ bên kia người nào người nấy đều dài cổ hóng từng động thái của anh, không ít người còn chân thành hy vọng anh tiếp tục gánh vác đại kỳ nhà Foster, còn trong lòng họ nghĩ gì khác thì khó mà đoán. Bởi vậy, gánh nặng trên vai Hạ Cẩm Trình cũng đâu phải nhẹ.
Thư ký mang đến một bản kế hoạch đầu tư kịch bản, Hạ Cẩm Trình nhìn lướt vai nữ chính, ánh mắt khựng lại một giây.
Đang lúc anh thả hồn trôi dạt, điện thoại đổ chuông.
Hạ Cẩm Trình cầm máy liếc qua, thấy là số gọi từ trang viên, lông mày hơi nhíu lại.
“Sao vậy?”
Giọng nói sốt ruột của quản gia vọng ra từ điện thoại, “Tiên sinh, tiên sinh, không ổn rồi! Con Husky hôm qua ngài mang về—nó nổi điên rồi!”