Chương 5 – Ngày thứ năm nhập chủ Đông Cung
Sau hôm đó, Trương công công trở về liền lâm bệnh.
Bệnh… bị dọa sợ mà thành.
Không phải nói ông ta là kẻ nhát gan. Nếu thật sự là loại người sợ chuyện thị phi, thì trước đó cũng chẳng dám xông lên làm kẻ cầm đầu để chèn ép Thái tử phi.
Điều khiến Trương Lộc khiếp hãi thật sự… là bởi Thái tử từng nói ra những lời tương tự. Không phải từng chữ đều giống hệt, nhưng ý tứ thì chẳng khác là bao.
Khi ấy Trương Lộc có mặt tại Nam Nha, tận mắt chứng kiến cảnh đó. Vị Thái tử tôn quý cao cao tại thượng, đối mặt với vị Thị lang bộ Hộ đã mạo phạm gia đình nhũ mẫu của mình, chỉ ung dung dùng khăn gấm lau tay, miệng thuận miệng buông ra một câu đầy hàm ý.
Sau đó… chẳng còn “sau đó” gì nữa.
Chưa đến hai ngày, vụ án làm giả lương thảo năm Ất Tỵ mà Thị lang bộ Hộ từng nhúng tay liền bị lật lại. Chưa đợi Hoàng thượng hạ chỉ điều tra, chuyện này đã lan truyền khắp thiên hạ. Gia quyến các tướng sĩ trấn thủ biên cương phẫn nộ vây kín phủ đệ, theo lời đồn của những người chứng kiến, ban đầu thấy Thị lang bộ Hộ cùng gia đình đồng loạt ra mặt, không ngờ đến cuối cùng lại phải “đồng loạt” trở về.
Đúng nghĩa là từng “mảnh nhỏ” trở về.
Từng mảnh, vụn vỡ.
Mà đến giờ, kẻ gây án vẫn chưa từng chịu trừng phạt.
Bởi vì…
Kẻ đó chỉ là một con chó.
Chuyện chó điên cắn người, Trương Lộc không phải chưa từng nghe. Nhưng so với việc hôm qua còn trò chuyện với người ta, hôm nay đã phải chứng kiến kẻ ấy chết thảm dưới nanh vuốt loạn cắn của súc sinh, cảm giác chấn động ấy thật quá mức tàn khốc.
Huống hồ, Thị lang bộ Hộ năm xưa khi còn ở bộ Binh, từng trộn lẫn lương thảo kém chất lượng, làm hỏng đại sự quân cơ, tội đáng chết muôn lần. Vậy mà mỗi lần Trương Lộc nhớ tới tiếng kêu gào tuyệt vọng của hắn giữa đêm khuya tĩnh mịch, lưng ông ta vẫn lạnh toát, mồ hôi lạnh rịn đầy.
Hồi nhỏ, Trương Lộc từng bị chó hoang cắn ở quê nhà Trấn Nam. Nay sự việc cũ chồng lên nỗi sợ mới, khiến vị nội thị vốn cũng chẳng phải người hoàn toàn trong sạch này mang theo một bóng ma tâm lý cực lớn.
Ông ta không chỉ sợ chó… mà càng sợ Thái tử.
Tất nhiên, chẳng ai có bằng chứng trực tiếp chứng minh chuyện kia do Thái tử làm. Nhưng thử nghĩ đến tính khí kiêu ngạo khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn cùng bản tính thù dai của y mà xem… nếu nói y hoàn toàn vô can, liệu có ai dám vỗ ngực tự tin rằng mình không hề thấy chột dạ?
Trương Lộc ban đầu dám đến gây sự với Thái tử phi, cũng bởi vì tin chắc Thái tử và Thẩm Lý không hòa thuận.
Nhưng nay xem ra… chưa chắc đã là như vậy.
Trương công công lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng: “Ta còn sợ Thái tử, thiên hạ ai mà không sợ? Thái tử phi há lại dám không sợ? Nếu không được Thái tử ngầm cho phép, dù có cho Thẩm Lý ba lá gan, hắn cũng không thể lớn tiếng mượn lời của Thái tử để dựng cờ thị uy như thế. Phải không?”
Nghĩ đến đây, da đầu ông ta tê rần, lạnh toát, không dám đào sâu suy xét thêm.
Thẩm Lý đương nhiên không hề hay biết lời mình nói lại khiến người ta hiểu lầm như vậy.
Câu nói mà y bảo Thu Thực truyền đạt, kỳ thực học được từ phim ảnh thời hiện đại. Người này vốn dĩ chữ nghĩa ít ỏi, vốn từ cổ đại cực kỳ nghèo nàn, lúc cần tỏ vẻ thì đầu óc chỉ quanh quẩn mỗi câu thoại ấy. Còn việc sao lại trùng hợp với lời Thái tử từng nói? Chỉ có thể nói là… y và đám biên kịch game kia cùng rút từ một “kho tư liệu” mà thôi.
Thế nhưng, chính từ sự trùng hợp đẹp đẽ ấy, một hiểu lầm tai hại đã nảy sinh.
Kẻ chỉ biết hống hách dựa hơi người khác như Trương Lộc càng tưởng tượng càng run rẩy, đến cuối cùng sợ đến mức “tè ra quần, lăn lê bò toài” chạy về Ty Nội thị, gấp gáp cầu cứu sư huynh giúp mình thoát thân.
Sư huynh của Trương Lộc tên là Lý Phúc, cùng bái một lão thái giám làm sư phụ với Trương Lộc. So với Trương Lộc, Lý Phúc thông minh lanh lợi hơn nhiều, hiện giờ đã là nội thường thị có thể trực tiếp nói chuyện trước mặt Thánh thượng.
Ban đầu nghe Trương Lộc lải nhải kể về mấy chuyện chó má rối ren này, Lý Phúc vốn không hề định nhúng tay vào vũng nước đục ấy. Nhưng khổ nỗi Trương Lộc tỏ ra hết sức thành khẩn, tay lại dâng lên lễ vật nặng trịch – nặng tới mức khiến người ta khó mà làm ngơ. Xem xét… à nhầm, vì nể mặt sư phụ – Lý Phúc rốt cuộc cũng đành hạ mình nâng đỡ gã sư đệ vô dụng một lần.
Chỉ có điều, Lý Phúc không trực tiếp ra mặt mà mượn cớ: “Chuyện trong Đông Cung nên để người Đông Cung giải quyết”, rồi sai Nội phường lệnh của Nội phường cục Thái tử cùng đi với Trương Lộc một chuyến.
Nội phường lệnh có hai người, phân thành Tả lệnh và Hữu lệnh. Khi phải đối diện với một công việc khó xử như thế này, hai “người làm công cổ đại” cũng chỉ biết cười gượng đầy bất lực. Dù Đông Cung và Bắc Nội là hai hệ thống khác nhau, nhưng Nội phường cục của Thái tử vẫn trực thuộc Ty Nội thị. Cũng giống như quan viên Đông Cung vừa là người của Thái tử, vừa là quan viên triều đình – dù là bên nào, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Cuối cùng, vì Hữu lệnh của Nội phường từng nợ Lý Phúc một đại ân, nên đành cắn răng nhận việc, gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Lần này, khi họ đến Trường Thu điện bái kiến, thái độ đã cung kính hơn rất nhiều, tác phong cũng khiêm nhường thấp giọng, hoàn toàn khác hẳn. Dưới sự chỉ điểm của Lý Phúc, dáng vẻ của họ có thể nói là hạ mình đến mức thấp nhất có thể.
Ngay tại chỗ, Trương Lộc vì chuyện hôm trước “lỡ” đẩy Tam Muội mà nghiêm túc “cởi áo chịu đòn để xin tội” – đúng nghĩa đen của từ này. Tuy hôm nay trời đã tạnh mưa, nhưng tiết trời giá rét giữa mùa đông, Trương Lộc để trần nửa người đã bị lạnh đến run rẩy, gương mặt vốn hằn học chua ngoa giờ đây cũng như bị cái lạnh làm dịu đi vài phần.
Chỉ có thể nói rằng, khổ nhục kế của Tam Muội, khi đặt trước mặt những lão thái giám lăn lộn bao năm trong vũng lầy cung đấu, thật sự chẳng đáng để vào mắt.
Ít nhất vào lúc này, những kẻ nhìn thấy Trương công công bộ dạng đáng thương như vậy, phản ứng đầu tiên của họ là: “Thái tử phi e rằng có phần được đằng chân lân đằng đầu.” Chứ không phải nghĩ tới chuyện Trương công công trước đó ỷ thế hiếp người quả thật đáng giận.
Còn về phản ứng của Thẩm Lý…
Chính là không có phản ứng.
Bởi y cầu còn chẳng được việc người khác nghĩ mình là kẻ khó đối phó. Trong cái hoàng cung cổ đại đầy rẫy những mưu sâu kế hiểm này, Thẩm Lý tạm thời vẫn chưa luyện được khả năng nghe hiểu hàm ý ẩn giấu trong lời nói của người khác. Đến giờ y chỉ nghĩ ra được một cách ứng phó: “Để người người e sợ, còn hơn để người người khi dễ.”
“Điện hạ.”
Trương Lộc cùng Nội phường Hữu lệnh theo Thu Thực tiến vào noãn các, nhưng lại không nhận được một lời hồi đáp nào.
Thì ra Thẩm Lý đang nghiêng người nằm trên chiếc nhuyễn tháp ở Tây noãn các, mơ mơ màng màng, gần như sắp ngủ gật.
Bởi nơi này thật sự quá dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ. Xuân Hoa đã sai người trải thêm mấy lớp nệm đệm, tầng trên cùng là lớp da lông thỏ thượng hạng, vừa mềm mại vừa ấm áp. Ngay khoảnh khắc ngả người xuống, cả thân mình như rơi thẳng vào tầng mây bồng bềnh.
Sự thoải mái ấy khiến Thẩm Lý cảm giác như từng khớp xương trong người mình đều mềm nhũn.
Ánh nắng mùa đông ấm áp len qua những ô cửa gỗ thẳng tắp, đổ bóng xiên xiên trên chiếc án chân cong với đường nét tinh xảo. Một hàng tượng gỗ hồng mộc chạm khắc cảnh đánh mã cầu xếp ngay ngắn trên bàn, bóng nắng đổ lên những hoa văn liên châu tinh mỹ đang rất thịnh hành. Trên tủ đa bảo, trân phẩm bày la liệt, cổ vật thư họa khắp nơi – chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đã thấy chói lọi ánh vàng son của sự giàu sang phồn hoa.
Trương công công cùng Nội phường Hữu lệnh chờ mãi vẫn không được hồi đáp, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc nhưng lại chẳng dám lên tiếng đường đột. Cuối cùng, vẫn là Thu Thực bước lên giải vây cho mọi người.
Nàng tiến đến vài bước, khẽ nhắc:
“Điện hạ, đến giờ dùng trà rồi.”
Mùa đông hanh khô, noãn các lại kín bưng hơi nóng, sợ rằng Thẩm Lý sẽ bốc hỏa, Thái y đã đặc biệt dặn dò mỗi ngày phải uống nhiều nước. Xuân Hoa và Thu Thực – hai huynh muội – cũng vì vậy mà đúng giờ nhắc nhở y đều đặn.
Thẩm Lý rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại. Y khẽ nhấc tay, cầm lấy chén trà xanh đặt trên án. Trà là loại Tọa Vong tiên trà thượng hạng, nước trà trong vắt, hương thơm thanh nhã, khi y nâng lên còn lượn lờ những làn hơi ấm áp.
Vị lang quân tuấn mỹ kia lười nhác nghiêng người bên khung cửa sổ nhỏ, đôi mắt khẽ ngước lên, dáng vẻ tùy ý mà phong lưu. Từng cử chỉ, từng động tác đều toát ra một vẻ đẹp tự nhiên khó diễn tả – vẻ đẹp khiến người ta chỉ dám đứng xa mà nhìn, không dám mạo muội quấy nhiễu.
Trước kia trong kinh thành đã từng có nhiều lời đồn rằng ấu tử nhà họ Thẩm diện mạo như ngọc, tựa như thiên thủy lang quân tái thế. Trương Lộc lúc ấy còn nghĩ rằng danh tiếng quá lời, thực ra khó mà xứng đáng. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy người thật, ông ta mới hiểu: lời đồn kia… vẫn còn chưa đủ để hình dung.
Nội phường Hữu lệnh vốn không phải lần đầu gặp vị Thái tử phi danh động kinh thành này, thế nhưng vẫn khó tránh khỏi một thoáng thất thần. Trong lòng hắn dâng lên thứ cảm giác gần như “Y đẹp như vậy, Y nói gì cũng đúng”, tựa hồ đã trúng phải một thứ độc dược vô hình.
Trái lại, Trương Lộc trong lòng đã bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh giác. Ông ta cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Thái tử phi hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến thế? Hoặc là hắn còn giữ lại con bài chưa lật, hoặc là hắn nhắm đến một món lợi quá lớn. Nhớ tới những lời sư huynh Lý Phúc đã trăm lần căn dặn trước khi tới đây – “phải giành thế chủ động, bịt miệng Thái tử phi trước” – Trương Lộc lập tức hành động.
Chưa đợi Thẩm Lý lên tiếng, Trương Lộc đã nghẹn ngào khóc rống, vừa mắng bản thân không phải người, lòng tham che mắt, vừa dập đầu nhận tội. Ông ta tha thiết bày tỏ rằng mình hiểu một lời xin lỗi suông không thể thực sự bù đắp cho người của điện hạ, nên nguyện ý đưa tiểu huynh đệ bị thương kia vào Cung Vi Cục làm một chức thư lệnh sử, để giám sát ông ta, đảm bảo từ nay về sau không dám tái phạm.
Nói trắng ra… ông ta đồng ý thăng chức cho Tam Muội, coi như bồi thường.
Thẩm Lý không nói đồng ý, cũng chẳng tỏ vẻ phản đối. Y chỉ riêng gọi Thu Thực đến gần, chờ khi nữ quan thông thái (kiến thức uyên bác, hiểu biết rộng rãi) kia ghé sát tai, y mới khẽ hỏi một câu rất nhỏ:
“Thư lệnh sử là quan mấy phẩm vậy?”
Thẩm Lý vốn là một người hiện đại, hoàn toàn không nắm rõ hệ thống quan chế phức tạp của cổ đại, lại càng chẳng biết tới thứ thứ bậc trong con đường thăng tiến của đám nội thị – thứ mà thậm chí trong phim ảnh cũng hiếm khi nhắc đến. Y chỉ đơn giản tò mò chức vụ “thư lệnh sử” này rốt cuộc là cái gì.
Thực ra, y còn đang đau đầu không biết phải mở lời thế nào để đòi lại một phần bồi thường thích đáng cho Tam Muội. Không ngờ đối phương lại chủ động dâng lên… đúng là khiến người ta mơ cũng không ngờ tới.
Trong đại điện này, mọi người đều lấy Thẩm Lý làm chủ . Khi y mở miệng, không ai dám phát ra một tiếng động. Lúc này noãn các im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, giọng nói mà y tự cho là rất nhỏ đương nhiên cũng lọt vào tai mọi người không sót một chữ.
Trương Lộc lại tưởng Thái tử phi vì chê chức quan quá nhỏ mà cố ý tỏ thái độ bất mãn, sợ hãi đến mức lập tức quỳ sụp xuống, bắt đầu dập đầu như trống giục: “Nô tài đáng chết! “
Thẩm Lý: “?”
Kỳ thực, Trương Lộc quả thật chưa làm theo lời dặn của sư huynh, không trực tiếp đưa ra một chức quan cao. “Thư lệnh sử” nghe thì hay, nhưng thực chất là chức vụ rất dễ qua loa, thậm chí còn không được tính là quan, nhiều lắm cũng chỉ coi là một tiểu lại.
Trương công công vốn là kẻ tham lam, lòng dạ luôn giữ ý niệm “lấy được chút nào hay chút đó”, không ngờ Thái tử phi lại rõ ràng đến mức biết tường tận cả những vòng vèo bên trong hệ thống quan chế của Cung Vi Cục.
Trong lòng ông ta thầm rùng mình: “Sư huynh quả nhiên thần cơ diệu toán! Vị Thái tử phi này đến không thiện, e là đã điều tra rõ ràng đến tận gốc rễ của Cung Vi Cục rồi…”
Mang tâm lý kẻ trộm bị bắt quả tang, Trương công công nào còn dám hồ đồ nữa. Không đợi Thu Thực phải “phiên dịch” giúp, ông ta đã chủ động nâng mức bồi thường lên mức cao nhất, vội vàng dập đầu lần nữa:
“Nô tài nói sai rồi Cung Vi Cục – tòng bát phẩm hạ!”
Chức này thậm chí còn cao hơn một cấp so với mức sư huynh Lý Phúc bảo giữ làm “giới hạn an toàn”. Trương Lộc tự ý nâng lên, chỉ sợ Thái tử phi không vừa ý mà lật bàn.
Lần này, Thẩm Lý rốt cuộc cũng hiểu ra. Y nhớ mang máng trong cung, chức quan cao nhất thường là Lệnh, kế đó là Thừa. Quan phẩm của thái giám vốn không cao, nhưng quyền lực lại nằm ở vị trí và việc họ đang nắm trong tay.
Vậy là… Tam Muội một bước thành người thứ ba nắm quyền của Cung Vi Cục (thường thì chức Lệnh chia thành Tả Lệnh và Hữu Lệnh).
Ở bên ngoài, Tam Muội và Thất Hương đang ghé tai nghe trộm qua vách gần như sắp nghẹt thở vì phấn khích. Tam Muội run rẩy nắm tay người bạn tốt, trong lòng hận không thể ngay lúc này quỳ xuống dập đầu thề sống chết vì Thái tử phi.
Trước đó, khi nghe Trương Lộc nhắc tới “Thư lệnh sử”, hắn đã mừng đến mức muốn lao ra đè đối phương ký giấy phong quan ngay lập tức. Trong tưởng tượng của hắn, được làm đến chức “Nội Cấp Sử” (người sai vặt cấp nội viện) đã là một giấc mơ khó với tới. Vậy mà giờ đây, hắn lại một bước lên trời, sao có thể không vui sướng đến phát cuồng?
Về phần Thất Hương, Thẩm Lý vốn cũng định nhân tiện tìm cho nàng một chức vị tốt. Nhưng nàng hoàn toàn không hứng thú với chuyện làm quan, bởi nàng vốn không thích giao tiếp với người, mà chỉ yêu thích động vật. Nếu không, nàng đã chẳng từ việc trông coi ngự mã (chuồng ngựa) rồi sau đó chuyển sang chăm sóc thực thiết thú (gấu trúc).
Thẩm Lý đương nhiên không miễn cưỡng. Trong đầu y chỉ nghĩ: “Phải tranh thủ cơ hội, tìm cách ‘dụ’ được thực thiết thú của Thái tử về tay mình. Đến lúc đó, ta có gấu trúc, Thất Hương cũng có thể trở lại công việc yêu thích. Tương lai của cả hai người sẽ tươi sáng biết bao!”
Cục diện đối đầu cũng như đánh trận, quan trọng là “nhất tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” (một tiếng trống dậy tinh thần, tiếng thứ hai đã giảm, tiếng thứ ba thì cạn hẳn khí thế). Dù khi đến đây, Trương Lộc còn mang trong lòng bao nhiêu hùng tâm tráng chí mà sư huynh dặn dò, lúc này tất cả đã tan biến, chỉ còn lại vẻ rụt rè, không dám thốt một lời.
Ngược lại, Thẩm Lý lại tỏ ra khá hứng thú:
“Vừa rồi các ngươi tìm ta… là vì chuyện công tử họ Hàn à?”
Nói thật, đến giờ Thẩm Lý vẫn không biết đối phương tên đầy đủ là gì, càng không rõ hắn thuộc nhánh nào của Hàn gia. Cả thế giới dường như mặc định rằng y phải biết, bởi ân oán giữa y và người nọ đã vang khắp kinh thành: tình yêu chưa chắc đã lâu bền, nhưng mối hận này thì e rằng vạn cổ trường tồn.
Thẩm Lý cũng không cách nào giải thích rõ được.
Nhưng Trương Lộc tới tìm Thẩm Lý vốn không phải vì chuyện ấy. Ông ta giả vờ ngơ ngác, nghiêm mặt đáp:
“Công tử họ Hàn? Ồ… Ý điện hạ là vị công tử của Hàn Phụ tá gia? Nô tài cũng có nghe nói chuyện trước đây hắn vô ý rơi xuống nước ở hành cung, nghe đâu đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng việc ấy thì có liên quan gì đến ngài đâu ạ?”
Dù lời nói toàn là giả, nhưng thái độ của Trương Lộc lại chân thành vô cùng. Dù sao Hoàng thượng cũng từng nghe qua đôi chút về vụ này nhưng không có ý truy xét, vậy thì tự nhiên sẽ chẳng ai dám nhiều lời bàn tán.
Thẩm Lý trong đầu đầy dấu hỏi:
“Nếu không phải vì chuyện đó, vậy các ngươi tới đây để…?”
Lúc này, Nội phường Hữu lệnh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên tiếng – đây cũng là lý do y đồng ý đi cùng Trương Lộc chuyến này:
“Nghe nói… điện hạ đã nhiều ngày chưa gặp Thái tử.”
Đây chính là điều khiến Nội phường cục lo lắng. Quan hệ giữa Thái tử và Thái tử phi, quả thật khiến người ta phải thấp thỏm bất an.
Thẩm Lý: “?”
(Các người… không phải Cung Vi Cục chuyên làm gián điệp, thu thập tin tình báo sao? Sao bây giờ còn xen vào chuyện phu thê người ta đóng cửa mà nói chuyện hả?)
Xen vào chuyện tình cảm… sấm sét đánh chết đấy, ta nói thật!
“Điện hạ lâm bệnh, ngài có biết không?” Trương công công dịu dàng mở miệng, mà lời nói lại tựa như rút dao từ trong nụ cười. Công tử họ Hàn trước mặt quyền lực hoàng gia chẳng đáng là gì, thứ thực sự có thể lay động Thái tử phi, vẫn là Thái tử mà y đang dựa vào. Thái tử bệnh nặng, còn Thái tử phi thì hờ hững không quan tâm, việc này… có thích hợp không?
Trên gương mặt Thẩm Lý lộ rõ vẻ kinh ngạc:
“Cái gì? Thái tử bệnh rồi à? Khi nào thế?”
Diễn xuất của y có hơi… khoa trương quá mức, nhưng trớ trêu thay, tất cả mọi người trong phòng đều tin sái cổ.
Đến lượt Thẩm Lý trong lòng tràn đầy im lặng:
(Đây mà cũng tin được sao? Ta thường ngày có từng thật sự quan tâm Thái tử sao? Không phải các người đều bảo ta yêu hắn đến mức không thể tự kiềm chế, nên mới nhất quyết từ hôn với người anh để gả cho người em sao? Dù thật hay giả, ít nhất trên mặt ngoài mọi người đều nói thế… đúng không?)
Ta… yêu đến thế á?
Đúng là… “tình yêu plastic ” mà.
[Tác giả có lời muốn nói:]
🌟 Tiểu kịch trường tào lao 🌟
Trương Lộc (nghiến răng): Thái tử phi này tâm cơ chồng chất, bẫy trong bẫy ngoài… hừ! Ta tuyệt đối không mắc lừa đâu!
Tam Muội (phấn khích): Thái tử phi đúng là trâu bò thật! Chỉ thử ra tay một chút mà đã để ta leo thẳng lên làm “tam đả thủ” của Cung Viện Cục!
Thẩm Lý (ngước mắt nhìn trời): Bao giờ ta mới được nuôi gấu trúc đây…
Thái tử (cười chết chóc): Ta mơ hồ nhớ mình mới là công chính của truyện này. Đến giờ còn chưa gặp mặt thụ chính, thế này hợp lý à???